10+ Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao (điểm cao)

Bài văn Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao điểm cao, hay nhất được chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh trên cả nước giúp bạn có thêm bài văn hay để tham khảo từ đó viết văn hay hơn.

Dàn ý Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao

1. Mở bài

- Giới thiệu hình tượng nhân vật trung tâm trong Vang bóng một thời của tác giả tài hoa Nguyễn Tuân.

- Huấn Cao trong Chữ người tử tù (in trong VBMT) là một trong số đó. Hiện lên trong tác phẩm là một con người mang tài hoa, khí phách và thiên lương.

2. Thân bài

a) Huấn cao – người nghệ sĩ tài ba

- Huấn Cao là nghệ sĩ trong nghệ thuật thư pháp.

- Tài năng của ông đã được nói tới một cách kính nể qua cuộc nói chuyện giữa Quản ngục và thơ lại.

- Tài năng ấy được thể hiện qua thái độ sùng kính của Quản ngục.

- Sự tài hoa thể hiện trong cảnh cho chữ: “một người tù cổ đeo gông, chân vướng xiềng đang dậm tô nét chữ”.

=> Huấn Cao thực sự đã trở thành một người nghệ sĩ trong nghệ thuật thư pháp.

b) Huấn cao – con người của khí phách hiên ngang, bất khuất

- Khí phách hiên ngang thể hiện trong cuộc nói chuyện của quản ngục.

- Là thủ lĩnh của phong trào khởi nghĩa chống lại triều đình.

- Ngay khi đặt chân vào nhà ngục: Thản nhiên rũ rệp trên thang gông.

- Khí phách thể hiện qua thái độ thán phục của quản ngục và thầy thơ lại.

- Khí phách thể hiện qua thái độ của bọn lính: kiêng nể “tên này nguy hiểm và ngạo ngược nhất trong bọn”.

- Khi được viên quản ngục biệt đãi: “Thản nhiên nhận rượu thịt” như “việc vẫn làm trong cái hứng bình sinh”.

=> Lí tưởng sống cao đẹp, dám chống lại triều đình mà ông căm ghét, khinh bỉ. Khí phách, tiết tháo của nhà Nho, phong thái tự do, ung dung, xem nhẹ cái chết. Không khuất phục trước cường quyền đó là khí phách của một người anh hùng.

c) Huấn cao – người mang thiên lương đáng trọng

- Tâm hồn trong sáng, cao đẹp: “Không vì vàng ngọc hay quyền thê mà ép mình viết câu đối bao giờ”.

- Khi chưa biết tấm lòng của quản ngục: xem y là kẻ tiểu nhân.

- Khi biết tấm lòng”biệt nhỡn liên tài” của quản ngục: Huấn Cao nhận lời cho chữ.

- Câu nói của Huấn Cao với quản ngục: “Thiếu chút nữa ... trong thiên hạ”.

=> Huấn Cao là một anh hùng - nghệ sĩ, một thiên lương trong sáng.

d) Sự thống nhất của tài hoa, khí phách, thiên lương làm nên cảnh cho chữ - “cảnh tượng xưa nay chưa từng có”

- Hình tượng Huấn Cao đang “dậm tô nét chữ” trên “tấm lụa trắng còn nguyên vẹn lần hồ” trong hoàn cảnh “cổ đeo gông, chân vướng xiềng” ở nơi tù ngục tối tăm.

=> Kết tinh cho tài hoa, khí phách, thiên lương.

- Thành biểu tượng cho sự chiến thắng của ánh sáng đối với bóng tối, của cái đẹp cái cao cả đối với cái phàm tục, dơ bẩn.

e) Nghệ thuật xây dựng nhân vật Huấn Cao

- Đặt nhân vật trong tình huống truyện độc đáo.

- Nghệ thuật tương phản đối lập.

- Ngôn ngữ miêu tả nhân vật giàu chất tạo hình.

3. Kết bài

- Khái quát những nét nghệ thuật tiêu biểu xây dựng thành công nhân vật Huấn Cao.

- Liên hệ trình bày suy nghĩ bản thân về nhân vật: Huấn Cao là một tấm gương về vẻ đẹp toàn tài con người hôm nay hướng tới.

Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao - mẫu 1

Nguyễn Tuân là một trong những nhà văn nổi bật của nền văn học Việt Nam, với tài năng tìm kiếm và khắc họa vẻ đẹp trong cuộc sống. Tập "Vang bóng một thời" của ông, đặc biệt là tác phẩm "Chữ người tử tù", đã để lại dấu ấn sâu sắc với hình tượng nhân vật Huấn Cao - một người anh hùng tài hoa và phẩm hạnh.

Huấn Cao là một nho sĩ tài hoa, với biệt tài viết chữ thư pháp. Ông nổi tiếng khắp vùng Sơn vì nét chữ đẹp, thể hiện cốt cách thanh cao và tài năng vượt bậc. Từ lời đồn của người dân đến sự ngưỡng mộ của viên quản ngục, Huấn Cao trở thành biểu tượng của sự tinh túy trong văn hóa dân tộc. Huấn Cao không chỉ nổi bật với tài thư pháp, mà còn với tài năng bẻ khóa, vượt ngục. Ông là người dám đứng lên chống lại triều đình, thể hiện khí phách kiên cường, dũng mãnh của một người anh hùng.

Khi đối diện với cái chết, Huấn Cao vẫn tỏ ra kiên cường và không nao núng. Dù bị giam cầm trong ngục tù, ông vẫn giữ vững lòng tự trọng và không khuất phục trước bạo lực của chế độ. Huấn Cao thể hiện một tâm hồn trong sáng và lương thiện qua hành động của mình, nhất là khi đồng ý cho chữ viên quản ngục, dù ban đầu ông xem thường người này. Huấn Cao nhận viết chữ vì cảm động tấm lòng chân thành của viên quản ngục.

Trong quá trình đối diện với viên quản ngục, Huấn Cao khuyên ông giữ gìn thiên lương và lương thiện của mình. Qua đó, tác phẩm thể hiện thông điệp bảo vệ cái đẹp và giữ vững phẩm hạnh trong một thế giới đầy bạo lực và tăm tối. Qua hình tượng Huấn Cao, Nguyễn Tuân không chỉ ca ngợi tài năng và vẻ đẹp của nhân vật, mà còn bộc lộ tình yêu quê hương và tinh thần dân tộc. Huấn Cao là biểu tượng của cái đẹp vượt lên trên cái xấu và cái ác.

Tác phẩm "Chữ người tử tù" đã khắc họa một Huấn Cao tuyệt đẹp với tài hoa và phẩm hạnh, là hình mẫu của người anh hùng lý tưởng trong văn học Nguyễn Tuân. Cùng với niềm yêu mến cái đẹp, Nguyễn Tuân đã gửi gắm thông điệp về giá trị của sự chân chính và thanh cao trong cuộc sống.

Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao - mẫu 2

Nguyễn Tuân nổi tiếng là một nhà văn tài hoa, giàu cá tính. Ông đã niệm và theo đuổi suốt đời quan niệm "...mà thầy rằng yêu đẹp có nghĩa là quyết tâm bảo vệ đến cùng những gì mình đã nhận là đẹp". Và trong rất nhiều cái đẹp mà ông cảm khái, theo đuổi ấy ta thấy có cái đẹp ngời sáng giữa cảnh lao tù tăm tối, cái đẹp của lụa trắng tinh bay những nét mực, cái đẹp từ sâu thẳm lòng người. Cái đẹp toát ra từ người tử tù Huấn Cao và Chữ người tử tù.

Trong tác phẩm, Huấn Cao là một con người tự trọng, sống hiên ngang bất khuất, không có sức mạnh quyền thế, bạc vàng có thể khuất phục ông. Những con người chọc trời khuấy nước, đếm trên đầu ngón tay, người ta cũng chẳng còn biết nữa... Một con người khẳng khái như vậy còn sợ gì cường quyền hay tham gì tiền bạc?

Là người chọc trời khuấy nước, riêng một giang sơn không chịu được triều đình phong kiến ngày càng suy thoái, mục rỗng, Huấn Cao chống lại triều đình ấy. Bị gọi là giặc nhưng là vì nghĩa lớn, vì lí tưởng lớn nên điều đó có hề gì. Đến khi bị bắt giam, sắp lên đoạn đầu đài vẫn coi thường: Đến cái chết cũng chẳng sợ nữa.... Huấn Cao có những suy nghĩ, hành vi thật phóng khoáng ông vẫn thản nhiên nhận rượu thịt, coi như đó là một việc vẫn làm trong hứng bình sinh, dù đang bị cầm tù.

Dưới con mắt Huấn Cao, bọn cầm quyền chỉ là một lũ tiểu nhân thị oai, nên ông luôn tỏ ra khinh bỉ chúng, dù ở giữa cảnh tàn nhẫn, lừa lọc giữa một đống cặn bã. Sau khi viên quản ngục khép nép hỏi ông có cần gì nữa không, ông trả lời như tát vào đối phương: Ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ cần một điều, là ngươi đừng đặt chân vào đây". Đó là cái khí phách, cái tư thế hiên ngang lồng lộng dù khi đang giữa cái nền xám xịt của ngục tù.

Là con người chọc trời khuấy nước, hiên ngang bất khuất, không sợ bất cứ cái gì nhưng Huấn Cao lại trọng cái bản chất tốt đẹp của con người. Trong phần người sâu thẳm mà đôi khi vì hoàn cảnh, người ta phải giấu kín, việc ông cho chữ và lời khuyên bảo cuối cùng đối với viên quản ngục thể hiện cái tâm của Huấn Cao. Lời ấy là tiếng lòng, là tâm huyết của ông: "Tôi bảo thực đấy, thầy quản nên tìm về nhà quê mà ở đã... ở đây, khó giữ thiên lương cho lành vững và rồi cũng nhem nhuốc mất cả đời lương thiện đi". Ông yêu cái đẹp và cảm thông với người biết yêu cái đẹp. Huấn Cao hiểu được tấm lòng quản ngục thì sẵn sàng cho chữ, bởi ông cảm là cảm cái bản chất thiên lương.

Huấn Cao là người tài hoa rất mực, bên cạnh cầm kì, thi, họa, ông còn có tài viết đẹp, chữ của ông nức cả một vùng, chữ ông đẹp lắm, vuông lắm. Cái tài hoa ấy chỉ dành riêng cho người tri kỉ: Ồng biết cái tài của mình và không vì nó mà ai ông cũng sẵn sàng cho: "Đời ra cũng mới viết có bộ tứ bình và một bức trung đường cho ba người bạn của ta thôi". Và lần cho chữ cuối cùng của đời ông là một ngoại lệ, một cảnh tượng xưa nay chưa từng có đã xảy ra bởi vì cảm với tấm lòng, cho chữ có thể nói là một đoạn rất hay thể hiện tài năng của Nguyễn Tuân miêu tả, dựng cảnh và thể hiện tài năng của nhân vật Huấn Cao.

Cái cao đẹp đối lập với dơ bẩn. Chơi chữ đẹp, viết chữ đẹp là một nét đẹp cao, trang trọng thường diễn ra trong cảnh thanh khiết của thiên nhiên và người. Song ở đây là cả một sự đối lập. Tuy nhiên, đối lập mà không có gì mâu thuẫn cả. Lấn át tất cả cái dơ dáy hôi hám của tù ngục, ánh sáng của đuốc, mùi thơm của mực, màu trắng của lụa, đã tỏa sáng lung linh. Tất cả thể hiện nghĩa sâu sắc: cái đẹp có thể sản sinh từ nơi tội ác ngự trị, giữa mảnh đất chết bởi một người cũng sắp chết (một tử tù). Lời khuyên của Huấn Cao cho cái đẹp không thể còng sống với cái ác được.

Nhân vật Huấn Cao như nhiều nhân vật chính diện khác trong Vang bóng một thời nhất thiết là con người tài hoa. Ở Huấn Cao, bên cạnh tài hoa, có vẻ khí phách của một người có trách nhiệm đối với thời cuộc. Đó là nét độc của Huấn Cao so với nhân vật khác trong Vang bóng một thời.

Ngôn ngữ văn xuôi điêu luyện, nghệ thuật miêu tả tinh nhạy của Nguyễn Tuân đã toát lên không khí một thời đã qua. Nhân vật Huấn Cao, con người khí phách tài hoa có trách nhiệm cao đối với đất nước. Nó cũng là sự giải bày nỗi khát khao theo đuổi một lí tưởng cao cả của người thanh niên Nguyễn Tuân khi bước chân vào đời. 

Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao - mẫu 3

Nguyễn Tuân - một nhà văn suốt đời đi tìm cái đẹp, luôn khao khát hướng tới những cái chân, thảo, thiện, mỹ lệ. Và tác phẩm “Chữ người tử tù”, tiêu biểu là nhân vật Huấn Cao xuất hiện trong chuyện với vai trò là một người tài hoa, khí phách hiên ngang, thiên lương trong sáng.

Truyện kể về nhân vật Huấn Cao - một kẻ cầm đầu bọn phản loạn dám đứng lên chống lại triều đình. Trước hết, nhân vật Huấn Cao bước ra với hình tượng được gắn ngay từ đầu là một người tử tù, cổ đeo gông, nhưng lại mang trong mình một tài hoa đó là tài viết chữ đẹp nổi tiếng khắp vùng.

Với tài bẻ khóa vượt ngục dựa theo lời kể của viên quản ngục, và lại có tài viết chữ Hán nhanh và đẹp khiến cho viên quản ngục hết lần này đến lần khác mong muốn có được chữ của ông. Nhưng với vị trí là người tử tù, Huấn Cao lại có những hành động thể hiện khí phách hiên ngang của mình: văn võ toàn tài, nghĩa khí. Đặc biệt, ông luôn thể hiện rằng thái độ khinh thường bọn lính quản ngục, bằng hành động gỡ gông, rồi tiếp đến là khinh bạc những trò tiểu nhân hèn nhát của những kẻ tiểu nhân. Thêm vào đó là cái tính cách không chịu khuất phục trước quyền lực và tiền bạc, khi đối mặt với viên quản ngục ông vẫn ung dung không thèm để ý đến sự có mặt của viên quản ngục.

Với tình cách thản nhiên vô ưu chờ ngày ra pháp trường kèm theo đó là thản nhiên nhận rượu thịt từ tay viên quản ngục mà không cần mảy may suy nghĩ. Ngoài vẻ đẹp tài hoa uyên bác, một tính cách khác của Huấn Cao đó là thiên lương trong sáng, và chính cái thiên lương trong sáng đó mà đã làm cho rất nhiều người ngưỡng mộ ông.

Ngoài ra, nhân cách của ông còn được đánh giá qua cách nhìn nhận và đánh giá khả năng và tài đức của viên quản ngục. Đặc biệt là một người yêu cái đẹp, trọng cái đẹp, và biết trân trọng những người yêu thích cái đẹp.

Như vậy, qua hình tượng nhân vật Huấn Cao khiến cho người đọc hiểu thêm được về sự tài hoa, uyên bác, hiểu được thế nào là cái đẹp và niềm đam mê cái đẹp. Tác phẩm xứng đáng là một áng văn chương một thời vang bóng và nó mãi mãi vang bóng trong bạn đọc nhiều thời.

Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao - mẫu 4

Nguyễn Tuân là một trong những nhà văn xuất sắc trên văn đàn Việt Nam. Ông viết rất nhiều thể loại nhưng tiêu biểu hơn cả đó chính là tùy bút, truyện ngắn và một trong những tác phẩm nhận được nhiều sự chú ý nhất của ông đó chính là tác phẩm Chữ người tử tù. Trong tác phẩm Nguyễn Tuân đã khắc họa thành công nhân vật Huấn Cao.

Chữ người tử tù được rút trong tập Vang bóng một thời. Nhân vật chính trong tác phẩm chính là Huấn Cao, một con người hết sức có trách nhiệm trước thời cuộc. Huấn Cao là một người văn võ song toàn, thiên lương trong sáng. Là hiện thân tiêu biểu cho hình tượng khí phách cùng với tài hoa hơn người.

Trước hết ta bắt gặp ở nhân vật Huấn Cao đó chính là tư thế hiên ngang bất khuất, một con người mang nét đẹp khí phách hào hùng. Điều đó được thể hiện khi Huấn Cao bị bắt vào ngục. Lần đầu tiên Huấn Cao xuất hiện chính là qua lời nói chuyện của thơ lại và viên quản ngục. Trong tờ phiếu trát nói về sáu người tù chịu án chém sắp chuyển về nơi viên quản ngục đang cai quản để thi hành án. Trong đó Huấn Cao chính là “thủ xướng”. Quản ngục từ lâu đã nghe danh về Huấn Cao, là một người “văn võ toàn tài”. Nhân vật Huấn Cao đã xuất hiện một cách gián tiếp như vậy.

Thế rồi Nguyễn Tuân đã cho Huấn Cao xuất hiện một cách trực tiếp với những hành động thể hiện sự khí phách của mình đó là: “vỗ cái gông nặng bảy tám tạ xuống thềm đá”, “đánh thuỳnh một cái”. Thái độ coi thường, không thèm chấp sự dọa nạt của lính áp giải. Mặc dù là người tử tù nhưng vẫn thản nhiên nhận rượu thịt mà viên quản ngục đưa tới, thậm chí ông còn coi đó là một cái hứng bình sinh vẫn thường làm. Đồng thời cũng cho thấy ông là một người có lòng tự trọng, không ham danh lợi và sống đúng với lương tâm, với cá tính của mình. Huấn Cao còn thẳng thắn đáp trả khi biết viên quản ngục xin chữ của mình: “Ta nhất sinh không vì vàng ngọc hay quyền thế mà ép mình viết câu đối bao giờ”.

Huấn Cao còn hiên ngang bất khuất ở chỗ ông coi khinh tất cả những kẻ đại diện cho giai cấp thống trị, những kẻ lợi dụng quyền thế mà áp bức, bóc lột dân lành. Huấn Cao chỉ coi những tên đó là một đám “tiểu dân thị oai”. Nguyễn Tuân đã cho ta thấy một Huấn Cao thản nhiên đối mặt với tất cả mọi thứ, một con người có thể tự do ngay chính nơi tù ngục giam cầm. Có thể nói kẻ thù, giai cấp thống trị có thể giam cầm ông về thể xác chứ không thể giam hãm tâm hồn của ông. Huấn Cao có lần còn trả lời thẳng thắn trước sự cung kính của viên quản ngục khi đưa rượu thịt cho ông rằng: “Ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn có một điều: Là nhà ngươi đừng đặt chân vào đây”.

Ở Huấn Cao ta còn thấy ở ông là một người hết sức tự trọng. Không vì tiền bạc, lợi ích mà sống trái với lương tâm của mình, sống luồn cúi trước ách thống trị của kẻ thù. Cá tính của ông còn được thể hiện qua lời miêu tả “Tính ông vốn khoảnh, trừ chỗ tri kỉ, ông ít chịu cho chữ”. Đây cũng chính là lý do vì sao ban đầu ông không chịu cho viên quản ngục chữ. Huấn Cao quan niệm rằng chỉ có thiên lương trong sáng, tấm lòng biệt nhỡn nhân tài, yêu thích cái đẹp thì mới đáng quý, đáng trân trọng. Đây cũng là điều mà khi Huấn Cao biết được tấm lòng “biệt nhỡn nhân tài” của viên quản ngục thì ông mới thấu hiểu được tấm lòng yêu cái đẹp của quản ngục và quyết định cho viên quản ngục chữ là tạo nên một cảnh kinh điển cho tác phẩm đó chính là cảnh cho chữ.

Huấn Cao là một người rất khẳng khái, sẵn sàng nhận sai, sẵn sàng bày tỏ tâm tư, suy nghĩ của mình với tri kỉ. Khi biết tấm lòng của viên quản ngục ông đã phải thốt lên rằng: “Thiếu chút nữa ta phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ”. Thêm vào đó ông còn đưa ra lời khuyên cho viên quản ngục: “Tôi bảo thực đấy, thầy quản nên tìm về quê nhà mà ở, thầy hãy thoát khỏi cái nghề này đi rồi mới nghĩ tới việc chơi chữ. Ở đây, trong trốn lao tù khó giữ được thiện lương cho lành vững và rồi cũng nhem nhuốc mất cái đời lương thiện đi.” Có thể thấy đây là lời khuyên trân thành của Huấn Cao bởi ông như đã coi viên quản ngục là một trong những tri kỉ của mình mà nhắc nhở. Đồng thời cũng qua lời khuyên trên ta có thể thấy được ở nhân vật Huấn Cao giống như một nghệ sĩ tài hoa, là người có sự tồn tại của cái tài, cái đẹp và cái thiện.

Qua những phân tích trên có thể thấy rằng nhân vật Huấn Cao mang những vẻ đẹp đẽ phi thường. Ở ngay chốn lao tù, ngay trước cái chết nhưng ông không hề cảm thấy e sợ mà còn tìm thấy tri kỉ của đời mình. Đây là một hình tượng để lại nhiều ấn tượng cho độc giả, mang theo chiều sâu tư tưởng của tác giả khi quan niệm về giai cấp thống trị và bị trị.

Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao - mẫu 5

Chữ người tử tù kể về nhân vật Huấn Cao - một kẻ cầm đầu bọn phản loạn dám đứng lên chống lại triều đình. Trước hết, nhân vật Huấn Cao bước ra với hình tượng được gắn ngay từ đầu là một người tử tù, cổ đeo gông, nhưng lại mang trong mình một tài hoa đó là tài viết chữ đẹp nổi tiếng khắp vùng.

Với tài bẻ khóa vượt ngục dựa theo lời kể của viên quản ngục, và lại có tài viết chữ Hán nhanh và đẹp khiến cho viên quản ngục hết lần này đến lần khác mong muốn có được chữ của ông. Nhưng với vị trí là người tử tù, Huấn Cao lại có những hành động thể hiện khí phách hiên ngang của mình: văn võ toàn tài, nghĩa khí.

Đặc biệt, ông luôn thể hiện rằng thái độ khinh thường bọn lính quản ngục, bằng hành động giỗ gông, rồi tiếp đến là khinh bạc những trò tiểu nhân hèn nhát của những kẻ tiểu nhân. Thêm vào đó là cái tính cách không chịu khuất phục trước quyền lực và tiền bạc, khi đối mặt với viên quản ngục ông vẫn ung dung không thèm để ý đến sự có mặt của viên quản ngục. Với tình cách thản nhiên vô ưu chờ ngày ra pháp trường kèm theo đó là thản nhiên nhận rượu thịt từ tay viên quản ngục mà không cần mảy may suy nghĩ.

Ngoài vẻ đẹp tài hoa uyên bác, một tính cách khác của Huấn Cao đó là thiên lương trong sáng, và chính cái thiên lương trong sáng đó mà đã làm cho rất nhiều người ngưỡng mộ ông. Ngoài ra, nhân cách của ông còn được đánh giá qua cách nhìn nhận và đánh giá khả năng và tài đức của viên quản ngục. Đặc biệt là một người yêu cái đẹp, trọng cái đẹp, và biết trân trọng những người yêu thích cái đẹp.

Như vậy, qua hình tượng nhân vật Huấn Cao khiến cho người đọc hiểu thêm được về sự tài hoa, uyên bác, hiểu được thế nào là cái đẹp và niềm đam mê cái đẹp. Tác phẩm xứng đáng là một áng văn chương một thời vang bóng và nó mãi mãi vang bóng trong bạn đọc nhiều thời.

Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao - mẫu 6

Nguyễn Tuân, với tài năng văn chương xuất sắc, đã ghi dấu ấn sâu sắc trong lòng người đọc qua các tác phẩm của mình, đặc biệt là "Chữ người tử tù." Trong đó, nhân vật Huấn Cao được khắc họa một cách tuyệt vời, thể hiện vẻ đẹp của tài năng, khí phách và thiên lương. Qua hình tượng Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã gửi gắm quan niệm về cái đẹp và cái thiện, hai yếu tố không thể tách rời.

Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa trong nghệ thuật thư pháp. Chữ viết của ông được đánh giá cao và trở thành niềm khao khát của mọi người. Tuy tài hoa, Huấn Cao luôn đặt chữ tâm lên trên chữ tài, không vì lợi lộc mà ép mình viết cho bất kỳ ai. Chỉ những người tri kỷ mới có thể xin được chữ của ông. Nhân vật Huấn Cao không chỉ tài giỏi mà còn sống với cái tâm trong sáng. Lời khuyên của ông dành cho viên quản ngục thể hiện sự kết hợp hài hòa giữa tài năng và nhân cách, giữa cái đẹp và cái thiện, và khuyên viên quản ngục nên thay đổi nghề nghiệp để giữ gìn thiên lương trong sáng.

Huấn Cao là một người anh hùng có khí phách hiên ngang. Dù bị giam cầm và đối mặt với cái chết, ông vẫn ung dung, không sợ hãi, thể hiện sự kiên cường và không khuất phục trước bạo lực. Huấn Cao khinh bỉ quyền lực của viên quản ngục, thể hiện sự bất khuất của mình. Cảnh cho chữ diễn ra trong một không gian tối tăm, bẩn thỉu của nhà ngục, nhưng giữa cái ác, cái đẹp vẫn tồn tại. Sự đối lập này làm nổi bật giá trị của cái đẹp, dù ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt vẫn không bị tiêu diệt.

Trong cảnh cho chữ, viên quản ngục, người nắm quyền lực trong tay, lại trở thành người hạ mình trước Huấn Cao. Điều này thể hiện sức mạnh của cái đẹp, cái thiện có thể làm thay đổi mối quan hệ quyền lực. Huấn Cao không chỉ yêu cái đẹp mà còn yêu cái thiện. Ông cảm thông và tôn trọng tấm lòng của viên quản ngục, cho chữ vì thấy trong ông có một thiên lương trong sáng, điều này thể hiện sự thống nhất giữa cái đẹp và cái thiện trong nhân cách của Huấn Cao.

Qua hình tượng nhân vật Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã gửi gắm thông điệp về mối quan hệ không thể tách rời giữa cái tài và cái tâm, giữa cái đẹp và cái thiện. Đó là quan niệm thẩm mỹ cao đẹp và tiến bộ, phản ánh rõ nét trong tác phẩm "Chữ người tử tù.".

Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao - mẫu 7

Nguyễn Tuân là một nhà văn lớn của nền văn học Việt Nam hiện đại, nổi bật với những tác phẩm sâu sắc về tư tưởng và những nhân vật phi thường. Trong đó, nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm Chữ người tử tù là hình mẫu lý tưởng, mang trong mình phẩm chất cao đẹp, tài hoa và thiên lương, phản ánh những quan niệm thẩm mỹ và nhân sinh của tác giả.

Nhân vật Huấn Cao không chỉ nổi bật với tài năng thư pháp xuất sắc mà còn có phẩm chất thiên lương trong sáng, thể hiện quan niệm của Nguyễn Tuân về sự kết hợp giữa tài năng và đạo đức. Huấn Cao khẳng định rằng chữ viết phải gắn liền với cái tâm, không vì lợi lộc mà đánh mất giá trị đạo đức. Dù là một người anh hùng thất thế, bị kết án tử, Huấn Cao vẫn không bị khuất phục trước uy quyền. Tấm lòng nhân hậu của ông đã cảm hóa được viên quản ngục, cho ông ta những lời khuyên chân thành về việc giữ gìn thiên lương trong sáng và tìm về cuộc sống lương thiện.

Huấn Cao được xây dựng dựa trên hình mẫu Cao Bá Quát – một anh hùng yêu nước, tài giỏi và đấu tranh chống lại triều đình phong kiến. Điều này thể hiện tấm lòng yêu nước và sự trân trọng đối với những người anh hùng trong lịch sử của Nguyễn Tuân. Huấn Cao không sợ hãi trước cái chết. Dù bị giam cầm, ông vẫn giữ vững khí phách, lạnh lùng đối diện với quyền lực bạo ngược. Cái chết cận kề không làm ông khuất phục, và ông thể hiện sự khinh bỉ đối với kẻ đang nắm quyền hành.

Huấn Cao là người đặt cái tâm lên trên cái tài, tin rằng cái đẹp và cái thiện phải luôn đi đôi với nhau. Qua đó, Nguyễn Tuân gửi gắm thông điệp về việc tài năng và đạo đức không thể tách rời, và con người phải sống với lý tưởng cao đẹp, bất chấp hoàn cảnh. Cảnh cho chữ của Huấn Cao trong nhà ngục, giữa sự dơ bẩn, tăm tối của nhà lao, và cái đẹp trong sáng của chữ viết, là biểu tượng cho chiến thắng của cái đẹp, cái tài trước cái xấu, cái ác. Điều này thể hiện rõ ràng tư tưởng thẩm mỹ của Nguyễn Tuân về sự thanh cao của con người trong hoàn cảnh khắc nghiệt.

Nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù là một hình mẫu lý tưởng, mang trong mình sự kết hợp giữa tài năng, nhân cách và khí phách hiên ngang. Qua đó, Nguyễn Tuân không chỉ thể hiện tư tưởng về cái đẹp, cái thiện mà còn gửi gắm lòng yêu nước, trân trọng những con người có lý tưởng cao đẹp. Huấn Cao là biểu tượng cho sự chiến thắng của cái đẹp, cái thiện trước cái ác, cái xấu.

Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao - mẫu 8

Nguyễn Tuân là một tác giả nổi tiếng của nền văn học Việt Nam với ngòi bút vô cùng tài hoa, uyên bác. Quan điểm sáng tác của ông cũng thay đổi qua nhiều giai đoạn khác nhau, chính điều này đã làm nên thành công vang dội cho tác giả. Một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông được nhiều người biết đến là “Chữ người tử tù” được rút từ tập “Vang bóng một thời”. Nổi bật trong tác phẩm là hình tượng nhân vật Huấn Cao gây nhiều ấn tượng mạnh mẽ trong lòng độc giả.

Huấn Cao vốn là một nhà nho yêu nước cuối mùa bất đắc chí. Ông nổi tiếng khắp vùng vì viết chữ đẹp, ai có được chữ của ông Huấn trong nhà thì quý hơn vàng. Huấn Cao còn là người có thiên lương trong sáng, luôn hướng đến cái thiện và chính cái thiên lương trong sáng đó mà đã làm cho rất nhiều người ngưỡng mộ ông. Tuy nhiên do thời thế thay đổi, con người đó đã phải đứng lên làm một kẻ cầm đầu bọn phản loạn chống lại triều đình để đòi lại công bằng cho người dân. Chính nghĩa khí này đã biến ông thành một người tử tù tội ác tày đình không nhà lao nào có thể giam giữ nổi ông.

Vẻ đẹp của Huấn Cao được bộc lộ rõ nét hơn khi ông bị giam vào ngục. Với vị trí là người tử tù, Huấn Cao lại có những hành động thể hiện khí phách hiên ngang của mình. Ông luôn thể hiện thái độ khinh thường bọn lính quản ngục, bằng hành động rỗ gông, rồi tiếp đến là khinh bạc những trò tiểu nhân hèn nhác của những kẻ tiểu nhân. Thêm vào đó là cái tính cách không chịu khuất phục trước quyền lực và tiền bạc, khi đối diện với viên quản ngục ông vẫn ung dung không thèm để ý đến sự có mặt viên quản ngục và thản nhiên nhận rượu thịt từ tay viên quản ngục mà không cần mảy may suy nghĩ. Nhưng khi nhận ra tấm lòng, chân tình của viên quản ngục, Huấn Cao vô cùng xúc động và thay đổi hoàn toàn cách suy nghĩ về vị quan này.

Và một khung cảnh mà làm nổi bật được hình tượng Huấn Cao chính là cảnh cho chữ, giữa một không gian tối tăm, chật chội, u ám, tường đầy mạng nhện, đất bừa bãi phân chuột phân gián, nhưng Huấn Cao cổ đeo gông từ những tay vẫn thảo những nét chữ như rồng bay phượng múa. Còn viên quản ngục khúm núm mài nghiên mực, không khí lúc đó hoàn toàn rất trang nghiêm và linh thiêng. Đó là một “cảnh tượng xưa nay chưa từng có”. Người có vị thế khúm núm, kính trọng một người tử tù đang đợi ngày ra hành hình. Còn người tử tù thì hiên ngang giữa trời đất, như một bậc thầy dạy dỗ viên quan và khuyên viên qua thay đổi cách sống. Có thể thấy, cái đức, cái tâm của Huấn Cao đã vượt qua mọi ranh giới và trở nên bất tử dù ông không còn sống trên đời.

Như vậy, qua hình tượng nhân vật Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã khiến cho người đọc hiểu thêm được về sự tài hoa, uyên bác và cái đẹp cũng như niềm đam mê cái đẹp. Ngoài ra, nó còn là sự hi sinh cho cái đẹp và cái tâm thế luôn luôn bảo vệ cái đẹp. Có thể nói "Chữ người tử tù" với bút pháp sắc sảo khi dựng người, dựng cảnh, với ngôn ngữ văn xuôi giàu có và góc cạnh, với vẻ đẹp tuyệt vời của Huấn Cao, tác phẩm xứng đáng là một áng văn chương một thời vang bóng và nó mãi mãi vang bóng trong bạn đọc nhiều thời.

Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao - mẫu 9

Nguyễn Tuân là một nhà văn lớn của nền văn học Việt Nam, với các tác phẩm mang đậm chiều sâu tư tưởng. Nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù là hình mẫu lý tưởng thể hiện những quan niệm về con người, cái đẹp và cái thiện, đồng thời phản ánh tấm lòng yêu nước và quý trọng tài năng của tác giả.

Huấn Cao nổi bật với tài năng thư pháp và phẩm chất thiên lương trong sáng. Ông tin rằng tài năng và đạo đức phải song hành, khẳng định quan điểm của Nguyễn Tuân về việc tài và đức không thể tách rời. Nhân vật Huấn Cao được xây dựng dựa trên Cao Bá Quát – một người anh hùng yêu nước và tài giỏi. Điều này thể hiện lòng yêu nước và sự trân trọng tài năng của Nguyễn Tuân.

Dù là tử tù, Huấn Cao vẫn giữ vững khí phách, không khuất phục trước quyền lực bạo ngược. Ông đối diện với cái chết một cách ung dung, bình thản, thể hiện sự kiên cường và bất khuất. Huấn Cao không vì lợi lộc mà bán rẻ giá trị. Khi biết quản ngục có thiên lương, ông sẵn sàng cho chữ và khuyên quản ngục rời bỏ nghề xấu để giữ gìn phẩm hạnh.

Huấn Cao luôn coi trọng cái tâm hơn cái tài, thể hiện quan niệm rằng cái đẹp và cái thiện phải luôn đi đôi, không thể tách rời. Ông là hình mẫu lý tưởng về sự kết hợp giữa tài năng và đạo đức. Huấn Cao là hình ảnh của sự chiến thắng của cái đẹp, cái tài trước cái xấu, cái ác. Cảnh cho chữ giữa ông và viên quản ngục là biểu tượng của sự thanh cao, phản ánh lý tưởng thẩm mỹ của Nguyễn Tuân.

Huấn Cao là nhân vật lý tưởng, mang trong mình tài năng, phẩm hạnh và khí phách hiên ngang. Nhân vật này thể hiện quan niệm của Nguyễn Tuân về cái đẹp, cái thiện và lòng yêu nước. Qua Huấn Cao, Nguyễn Tuân gửi gắm những tư tưởng cao đẹp và niềm tin vào những con người có lý tưởng sống lớn lao.

Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao - mẫu 10

Nhà văn Nguyễn Tuân nổi bật với sự tìm kiếm cái đẹp trong nghệ thuật, và trong các tác phẩm của ông, hình tượng Huấn Cao trong Chữ người tử tù là một trong những nhân vật mang đậm giá trị nghệ thuật và nhân cách. Qua nhân vật này, Nguyễn Tuân thể hiện lý tưởng về cái đẹp, cái tài và cái tâm trong con người.

Nguyễn Tuân là người nghệ sĩ suốt đời tìm kiếm cái đẹp trong mọi lĩnh vực. Trước Cách mạng, ông quay lại quá khứ để trân trọng những giá trị nghệ thuật, đặc biệt là những con người tài hoa như Cao Bá Quát, từ đó sáng tạo ra hình tượng Huấn Cao. Huấn Cao là người nghệ sĩ tài hoa bậc nhất với tài viết chữ đẹp. Ông trở thành biểu tượng cho sự vĩ đại của nghệ thuật thư pháp, với những tác phẩm chữ đầy hoài bão, khiến ngay cả những người trong ngục tù cũng phải kính trọng.

Bên cạnh tài năng nghệ thuật, Huấn Cao còn có khí phách anh hùng. Ông không khuất phục trước bất công xã hội, luôn kiên cường chống lại triều đình. Dù đối diện với cái chết, ông không hề sợ hãi mà vẫn giữ vững lòng kiên cường. Qua nhiều hành động, lời nói, Huấn Cao thể hiện khí phách mạnh mẽ. Dù là một tử tù, ông vẫn giữ vững bản lĩnh, không lùi bước trước áp lực, và sẵn sàng nhận cái chết mà không có chút lo sợ.

Huấn Cao không chỉ là người nghệ sĩ tài hoa, anh hùng mà còn là hiện thân của nhân cách cao đẹp. Dù sống trong cảnh ngục tù, ông vẫn giữ được thiên lương trong sáng, không bị biến chất trước tiền bạc và quyền lực. Cảnh cho chữ là điểm nhấn đặc sắc của tác phẩm, nơi Huấn Cao thể hiện tài năng và khí phách. Nguyễn Tuân đã xây dựng thành công hình tượng Huấn Cao, tạo nên một dấu ấn không thể phai mờ trong lòng người đọc.

Qua Chữ người tử tù, Nguyễn Tuân đã tạo ra một nhân vật lý tưởng, Huấn Cao, người mang trong mình tài năng, khí phách và nhân cách cao đẹp. Hình tượng Huấn Cao không chỉ là sự vinh danh nghệ thuật thư pháp mà còn là biểu tượng cho lý tưởng sống cao đẹp, giúp tác phẩm Chữ người tử tù mãi lưu lại trong lòng độc giả.

Xem thêm những bài văn mẫu đạt điểm cao của học sinh trên cả nước hay khác:


Giải bài tập lớp 12 sách mới các môn học