Top 20 Bài thuyết minh giới thiệu cuốn sách yêu thích về đề tài Ngôi nhà có khu vườn nhỏ

Tổng hợp trên 20 bài thuyết minh giới thiệu cuốn sách về chủ đề Ngôi nhà có khu vườn nhỏ (Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ) hay nhất giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.

Bài thuyết minh giới thiệu cuốn sách về chủ đề Ngôi nhà có khu vườn nhỏ (Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ) - mẫu 1

Nguyễn Ngọc Thuần là một nhà văn trẻ đầy triển vọng trên lĩnh vực văn xuôi đương đại. Tốt nghiệp ĐH Mỹ thuật Tp. HCM, anh đầu quân cho Báo Tuổi trẻ của Thành đoàn Tp. HCM. Thế nhưng cơ duyên đã đưa anh họa sĩ trẻ tiếp cận văn chương và " cái tôi" nhà văn đã lấn lướt "cái tôi" họa sĩ. Nguyễn Ngọc Thuần bước lên đỉnh cao thành công của văn chương, với hàng loạt các giải thưởng trong đó tập truyệnVừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ, NXB Trẻ 2000, đã đạt giải nhất cuộc thi Văn học Thiếu nhi lần III, giải Peter Pan (giải thưởng của Thụy Điển dành cho tác phẩm thiếu nhi hay nhất), hiện nay anh là thành viên của Hội nhà văn Việt Nam.

“Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” là tập hợp những câu chuyện rất đỗi đời thường và rất đỗi hồn nhiên của một cậu bé con 10 tuổi. Cái thế giới của cậu bé ấy cũng nhỏ hẹp như chính số tuổi của cậu. Thế giới ấy có bố, có mẹ, có những người hàng xóm, có cô giáo, có tụi bạn cùng lớp, có cả một khu vườn đầy hoa lúc nào cũng thơm ngát dưới ánh trăng đêm. Và cậu bé con bằng lòng, cậu bé con hòa mình vào thế giới ấy, khám phá thế giới ấy.

Đọc cuốn sách, người đọc dễ nhận thấy sự gần gũi, dễ thương, tự nhiên như hơi thở, nước uống hàng ngày của cây bút trẻ .Văn xuôi của tác giả Nguyễn Ngọc Thuần đúng là... trong vắt trong veo, hồn nhiên thơ trẻ. Cách kể chuyện quyến rũ như kể chuyện cổ tích. Cả một quyển sách được kể liền liền từ đầu đến cuối toàn những câu chuyện bé xinh như những hạt ngọc. Kể cả lời kết xinh nhỏ và lời bạt cũng nhỏ xinh như thế, kể cả cuốn Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ cũng xinh xinh với khổ 10x18cm, chỉ có 174 trang gồm 19 mẩu chuyện, mỗi chuyện kể lại có một tên riêng.

Nhưng điều thú vị nhất là Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ đã thật sự là một cú đúp ngoạn mục về văn chương: Mỗi truyện ngắn nho nhỏ trong đó đã là một truyện tặng cho bạn đọc trẻ thơ, lại vừa là một truyện dành cho người lớn. Bởi chúng nhiều tầng nghĩa, giàu chất thơ, và có lẽ, bởi cả tác phẩm chính là kết quả cái nhìn độc đáo của một chủ thể thi sĩ viết văn xuôi, với động thái đắm đuối nhị nguyên rất mới lạ: vừa nhắm mắt, vừa mở cửa sổ... nhìn ra thế giới. Và chỉ để phát hiện ra rằng 'thế giới' chính là tất cả những gì thân thuộc, thân mến nhất ngay ở trước mắt: khu vườn nhỏ cạnh cửa sổ nhà mình, cuộc sống hàng ngày êm đêm của cha mẹ, bạn bè, cô giáo, hàng xóm láng giềng kế bên, và... thật thú vị, ở ngay trong trái tim của chính mình, khiến mình phải viết... ra giấy, cho chính mình trước hết. Chuyện đôi guốc của cô giáo làm trái tim một cậu học trò xốn xang, xao động; chuyện bí mật trong ngăn bàn để cậu học trò ấy nghĩ rằng, mỗi lần đi học về, nên để quên cái gì đó… Và rất nhiều, rất nhiều những bí mật dễ thương khác nữa.

Lật mỗi trang sách, tuổi thơ của mỗi chúng ta lại được trở về theo từng hàng chữ. Đó là những cảm nhận tuyệt vời chỉ có ở những tâm hồn vô cùng nhạy cảm, tinh tế, dù khi bạn đang nhắm mắt. Thầy cô và các em cùng đọc những đoạn văn trích từ cuốn sách để thấy được những điều thật giản dị mà vô cùng ý nghĩa:“Tôi vẫn nhớ mẹ thường nay nói với tôi, khi một ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn nhưng người khác lai vui hơn. Và đừng bao giờ quay lưng lại với một con người như vậy. Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc. Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi hái để đầu giường. Họ cần mỗi buổi tối ghé lại ngồi với họ trong im lặng. Họ cần chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn, và thỉnh thoảng hỏi có thích ăn bắp rang không....” Và “Nhiều lần tôi đã hỏi bố, tại sao người ta không nhớ một bàn tay ai đó mà phải là khuôn mặt trước tiên. Bố nói bởi vì trên đó có đôi mắt. Chúng ta không thể nhìn ai đó mà không nhìn vào đôi mắt họ. Một đôi mắt sẽ cho ta biết họ yêu mến điều gì, và quan trọng hơn nữa, họ đã hy sinh cho điều gì.”

Đây là một cuốn truyện đặc biệt. Người lớn đọc nó để suy ngẫm, còn những em nhỏ đọc cuốn sách này để phát triển một tâm hồn đẹp đẽ giống như cậu bé trong tác phẩm này vậy.

Bài thuyết minh giới thiệu cuốn sách về chủ đề Ngôi nhà có khu vườn nhỏ (Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ) - mẫu 2

Tác phẩm “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần là một câu chuyện đơn giản nhưng đem đến nhiều bài học sâu sắc trong cuộc sống.

Nhân vật chính trong truyện, cũng là người kể chuyện là một cậu bé. Trong khu vườn nhà cậu có trồng rất nhiều hoa. Cứ mỗi buổi chiều, hai bố con cậu ra vườn để tưới cây. Sau đó, bố sẽ nghĩ ra những trò chơi cho cậu bé trải nghiệm.

Đầu tiên là trò chơi thử thách xúc giác. Cậu bé sẽ phải nhắm mắt lại, sau đó đi chạm từng bông hoa một rồi đoán xem đó là hoa gì. Sau nhiều lần như vậy, cậu đã thuộc làu làu, chạm loài nào đều đoán tên được loài đó. Tiếp đến là trò chơi thức thách thị giác, cậu bé sẽ phải nhắm mắt lại rồi đoán xem người và vật cách xa bao nhiêu. Sau nhiều lần, cậu bé “chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng biết bố cách xa bao nhiêu”. Cuối cùng là trò chơi thử thách khứu giác, thay vì chạm vào những bông hoa, thì bây giờ nhân vật tôi chỉ được ngửi rồi gọi tên. Khi đã thuần thục, bố khen cậu là người có chiếc mũi tuyệt nhất thế giới. Người bố đã tạo ra những trò chơi để giúp cậu bé rèn luyện mọi giác quan. Nhưng từ những trò chơi này, cậu bé có thêm bài học về sự biết yêu thương, lắng nghe và thấu hiểu thiên nhiên cũng như trân trọng mọi thứ xung quanh mình. Đặc biệt là hình ảnh cuối truyện “những bông hoa chính là người đưa đường” gửi gắm thông điệp thiên nhiên chính là những gì thân thuộc, gần gũi nhất.

Cùng với đó, câu chuyện nhỏ về món quà của thằng Tý cũng đem đến một bài học. Món quà nhỏ của thằng Tý là: “Trái ổi to được lựa để dành cho bố đều có bịch ni lông bọc lại đàng hoàng. Những trái ổi vừa to vừa mềm, cắn vài rất đã”. Món quà dường như chứa đựng tình yêu thương của người tặng. Vậy nên mặc dù không thích ăn ổi nhưng bố vẫn nhận lấy và thưởng thức nó. Câu chuyện về món quà đã khẳng định rằng một món quà bao giờ cũng đẹp. Khi ta nhận hay cho một món quà, ta cũng đẹp vì món quà đó.

Có thể khẳng định rằng, “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” là một câu chuyện nhẹ nhàng, mà sâu sắc.

Bài thuyết minh giới thiệu cuốn sách về chủ đề Ngôi nhà có khu vườn nhỏ (Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ) - mẫu 3

Giữa thế giới hiện đại ngày nay, con người luôn bận rộn, tấp nập với công việc, với cuộc sống đầy vật chất. Để rồi ta cảm thấy hối tiếc về những ngày đã qua. Bạn đã từng có một tuổi thơ cực kì đẹp đẽ chưa? Tuổi thơ của tôi đẹp lắm, nhưng lúc đó tui chỉ luôn ước mình mau mau trở thành người lớn, lúc đó, tôi sẽ làm được những gìmình muốn mà chẳng cần phải xin phép ba mẹ. Nhưng rồi sẽ có một ngày, ta sẽ cảm nhận được rằng, thế giới chẳng bao giờ toàn một màu xanh, rồi nó cũng sẽ biến thành một màu đen xám xịt trước mắt ta, mà ta chẳng bao giờ ngờ tới. Lúc đó, người ta sẽ cảm thấy hối tiếc về những ngày đã qua…

Có rất nhiều quyển sách viết về tuổi thơ, nếu bạn bắt gặp nó, chắc hẳn sẽ để lại một dấu ấn. Mà một trong những quyển sách đấy, tôi đã tìm thấy chút gì đó giống mình lúc 9, 10 tuổi, đó là quyển “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ”. Quyển sách có bìa màu xanh, in hình đôi mắt của một đứa bé, nếu bạn chú ý, bạn sẽ nhận ra đôi mắt ấy biết nói, biết cười, trông đẹp lắm! Phía sau là một đoạn trích của quyển sách. Tác giả của nó là Nguyễn Ngọc Thuần. Quyển sách đã đạt được giải A Cuộc vận động sáng tác văn học thiếu nhi năm 2002, giải thưởng Peter Pan năm 2008.Quyển sách xoay quanh cuộc sống của cô bé tên là Dũng, cùng với ba mẹ, chú Hùng, cô Hồng, cô Hà, ông Tư và cậu bạn thân tên Tí. Đây là một truyện dài dành cho trẻ con, nhưng theo lời của Dũng, ta cảm thấy có những suy nghĩ của người lớn, cho thấy Dũng cũng chính là một ông cụ non cực kì dễ thương. Truyện đã mang lại cho tôi rất nhiều cảm xúc, cùng với đó là những bài học quý giá.

Tôi học được sự yêu thương, học được sự tự tin, học được là mình cần quan tâm đến người khác. Dũng luôn ghét vì mình có cái răng khểnh, để rồi bố nói rằng “Chiếc răng khểnh làm nụ cười đẹp hơn. Đáng lí phải tự hào vì nó. Mỗi đứa trẻ có một điều kì lạ riêng. Có người có một đôi mắt rất kì lạ. Có người có một cái mũi kỳ lạ. Có người lại là một ngón tay”. Hay bố đã nói với cậu bé về kỷ niệm vào lúc cậu bé mới sinh ra: “Bố nói, giấc ngủ của đứa bé đẹp hơn một cánh đồng. Đêm, bố thức để được nhìn thấy tôi ngủ - cánh đồng của bố”. Ai mà chẳng yêu thương con cái của mình, khi đọc những dòng này, khiến tôi cảm thấy bố là một người rất tuyệt vời, bố có thể làm tất cả để con được vui cũng giống như mẹ. Ở chương cùng tên với tựa đề quyển sách. Tôi lại cảm nhận được tình yêu thiên nhiên của hai bố con. Bạn đã từng có một khu vườn trồng rất nhiều hoa bao giờ chưa? Bạn sẽ tiếc lắm nếu như thế giới này vắng đi những bông hoa, vì những bông hoa chính là những người đưa đường đấy! Còn về sự quan tâm đến người khác, khi bạn buồn, bạn đã bao giờ khao khát có một người để chia sẻ chưa? “Nỗi buồn chỉ sẽ vơi đi bằng tình thương chứ không có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn, nhưng người khác lại vui hơn…”. Tình cảm đối với gia đình cũng vậy, khi một người thương yêu của ta ra đi, cũng giống như chúng ta cắt lìa từng khoảng trời trong trái tim mình. Đó là khoảng trời rất rộng mà ta hít thở từng ngày. Ta được nuôi sống.

Bạn hãy tìm đến quyển sách “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” để cảm nhận, vì đây là một quyển sách mang đầy cảm xúc, nó cũng giống như một đôi mắt, là cửa sổ tâm hồn, là đôi mắt biết nói, biết cười, biết suy nghĩ. Khi bạn đọc qua từng trang sách của quyển này, bạn sẽ thấm thía ra rất nhiều bài học, bạn sẽ biết yêu thương bố mẹ hơn, yêu thương những người quan tâm mình, biết quan tâm chia sẽ, biết tự hào và quý trọng về những gì mà mình có được. Chỉ cần bạn biết lắng nghe thêm một chút, chú ý mọi thứ xung quanh hơn một chút, biết cảm nhận được mọi thứ xung quanh, bạn sẽ cảm thấy thế giới này đáng quý vô cùng. Những thứ đó, tôi đã học được ở cậu bé Dũng, ở nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần, và ở cả “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ”…

Xem thêm các bài Soạn văn 8 Kết nối tri thức hay nhất, ngắn gọn khác: