10+ Cảm nhận khổ thơ đầu Vội vàng (điểm cao)

Bài văn Cảm nhận khổ thơ đầu Vội vàng điểm cao, hay nhất được chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh trên cả nước giúp bạn có thêm bài văn hay để tham khảo từ đó viết văn hay hơn.

Dàn ý Cảm nhận khổ thơ đầu Vội vàng

1. Mở bài

- Giới thiệu tác giả tác phẩm, bốn câu thơ đầu.

2. Thân bài

- Bốn câu thơ đầu thể hiện ước muốn khát khao khát vọng mãnh liệt của tác giả tác giả muốn ngự trị thiên nhiên, tạo hóa, thể hiện trái tim yêu thiên nhiên giữa cuộc sống tha thiết và say mê của tác giả.

- Đoạn thơ được viết theo thể thơ năm chữ ngắn gọn giàu giá trị biểu đạt.

- Điệp từ Tôi muốn khẳng định cái tôi đầy chủ động của nhân vật trữ tình.

- Các biện pháp điệp cấu trúc và nhấn mạnh được khát vọng mạnh mẽ của cái tôi cá nhân.

- Tác giả muốn được tắt nắng, buộc gió để nhớ giữ khoảnh khắc tươi mới của tuổi trẻ của mùa xuân.

- Đó là một ước mơ mạnh mẽ quyết liệt táo bạo lãng mạn.

Đó là thái độ trân trọng của một tâm hồn yêu đời yêu cuộc sống.

3. Kết bài

- Nêu cảm nhận chung về khổ thơ.

Cảm nhận khổ thơ đầu Vội vàng - mẫu 1

Xuân Diệu là một trong những nhà thơ với phong cách sáng tác độc đáo với lẽ sống: Sống để yêu và tôn thờ tình yêu. Khi nhắc tới Xuân Diệu ta không thể không nhắc tới bài thơ Vội Vàng.

Xuân Diệu là nhà thơ, nhà báo nhà văn viết truyện ngắn và nhà phê bình văn học. Ông là một trong những nhà thơ tiêu biểu trong phong trào thơ mới đầu thế kỷ XX. Ông được nhận xét là nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới. Tác phẩm thơ Thơ là một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông, đặc biệt là bài thơ Vội Vàng.

Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.

Với điệp từ Tôi muốn cho thấy cái tôi trữ tình đã được bộc lộ rõ mãnh liệt. Nhịp thơ và cấu trúc thơ gợi việc cuống quýt, vội vàng. Khi con người muốn can dự vào những quy luật của tự nhiên, muốn tắt nắng, muốn buộc gió. Đó có phải là ước muốn ngông cuồng nhưng đó không phải là một ước muốn ngông cuồng nông nổi mà là ước muốn cháy bỏng của một người khao khát được sống đẹp, mong ước của tuổi trẻ là khát vọng để giữ thời gian. Xuân Diệu muốn tâm hồn của mình luôn được tươi xanh, chẳng bao giờ phai tàn, muốn lưu giữ hương thơm của tuổi trẻ.

Muốn tắt nắng, muốn buộc gió là những ham muốn kỳ dị chỉ có thể có ở thi sĩ. Nhưng làm sao để có thể cưỡng lại được quy luật, làm sao có thể vĩnh viễn được những thứ vốn ngắn ngủi mong manh. Cái ham muốn lạ lùng của Xuân Diệu đã mở cho chúng ta một lòng yêu bồng bột vô bờ. với cả thế giới thấm đậm sắc hương.

Khi đến với thơ Xuân Diệu Mỗi người chúng ta như được sống trong một thế giới khác của thiên nhiên của tình yêu.

Cảm nhận khổ thơ đầu Vội vàng - mẫu 2

Khi nhắc đến ông hoàng có tình yêu ta không thể không nhắc tới Xuân Diệu. Đây là một trong những nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới, với hồn thơ tiêu biểu cho tiếng nói thiết tha, cho tình yêu cuộc sống con người và khát khao được giao cảm với đời. Thơ của ông gợi cảm tinh tế. Tác phẩm vội Vàng không chỉ là tác phẩm đặc sắc nhất trong tập thơ thơ đặc biệt là bốn câu thơ đầu thể hiện tình yêu thiết tha say đắm mãnh liệt của thi nhân.

Ngay từ những dòng thơ đầu Xuân Diệu đã không ngần ngại mà bộc lộ cảm xúc bộc lộ niềm thiết tha mãnh liệt của mình giữa cuộc đời:

Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.

Có lẽ chẳng có một ai có một ước mơ khát khao táo bạo như Xuân Diệu. Nhà thơ muốn tắt nắng, muốn buộc gió, muốn đi ngược lại với quy luật của vũ trụ, của đất trời. Bởi Xuân Diệu biết được rằng chẳng có thứ gì là mãi mãi, chẳng có màu nắng nào đẹp bằng nắng xuân, chẳng có gì thành mát tuyệt vời như hương hoa. Chính vì vậy ông nối tiếp nếu như nắng phai và hương nhạt thì còn đâu cả trong trẻo. Cái tôi đẹp của mùa xuân cũng như tuổi trẻ của con người qua đi quá nhanh làm sao con người có thể cảm nhận hết được.

Chính vì thế nhà thơ đã bộc lộ khát khao cháy bỏng được đi lại với quy luật khắt khe của tạo hóa để vượt lên trên tầm vóc của vũ trụ để đem lại cho đời những thứ tuyệt vời nhất ,đó là màu nắng nhạt, ấy là hương thơm diệu kỳ. Tất cả đều là đại diện cho một mùa xuân tươi mới mà chính Xuân Diệu cũng muốn lưu lại để thưởng thức. Hai chữ Tôi muốn như một tuyên ngôn của cái tôi tự tin và đầy tự tôn trước cuộc đời. Với cách đưa đại từ tôi lên đầu kết hợp với từ muốn Xuân Diệu gần như đã đảo lộn mọi quy luật của nền thơ ca trung đại trước đó.

Với bốn câu thơ đầu người đọc thấy nổi lên hai cái tôi thú vị. Một cái tôi ngông cuồng mạnh mẽ và một cái tôi ngây thơ. Nhưng hai cái tôi tưởng chừng như biệt lập ấy lại mang đến cho nhà thơ một chân dung riêng một màu sắc đặc biệt.

Cảm nhận khổ thơ đầu Vội vàng - mẫu 3

Vào những năm 1932 - 1945, phong trào "nhà thơ mới" đã xuất hiện, tìm kiếm những lối đi và phong cách nghệ thuật mới. Xuân Diệu là một trong những nhà thơ tiêu biểu của phong trào này, được mệnh danh là "ông vua của thơ tình" với phong cách độc đáo. Mặc dù bài thơ "Vội vàng" không phải là một bài thơ tình, nhưng nó vẫn nổi bật với những quan niệm sống mới mẻ của Xuân Diệu. 13 câu thơ đầu của tác phẩm vẽ lên một bức tranh sống động, đầy sắc màu dưới ngòi bút tinh tế của ông.

Mở đầu bài thơ, Xuân Diệu viết:

Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.

Bốn câu thơ ngũ ngôn kết hợp với phép điệp ngữ, điệp cấu trúc "tôi muốn" đã bày tỏ thật rõ ràng khao khát và mong muốn của tác giả. Nói nhà thơ Xuân Diệu có cái "tôi" cá nhân đầy bản lĩnh quả là không sai. Ông muốn "tắt nắng" để màu sắc cuộc đời không phai đi. Ông muốn " buộc gió" để mùi hương cuộc sống chẳng bay mất.

Những mong muốn, ước vọng đôi khi thật ngông cuồng và khó tả. Tác giả đang muốn thay đổi, níu kéo những quy luật, dòng chảy của thiên nhiên, của tạo hóa. Người thanh niên mới vừa đôi mươi ấy, muốn ngưng đọng thời gian, ngưng đọng năm tháng để lưu giữ lại vẻ đẹp, sắc hương cho nhân thế.

Tuy nhiên, sống vội vàng không có nghĩa là sống cẩu thả, buông lơi; mà hãy sống sao cho xứng đáng với những gì mà cuộc đời ban tặng, hãy có trách nhiệm, biết yêu và tận hưởng từ những điều nhỏ nhặt đơn giản nhất!

Cảm nhận khổ thơ đầu Vội vàng - mẫu 4

Bài thơ mở ra bằng khát vọng đầy mạnh mẽ của cái “tôi” cá nhân Xuân Diệu:

Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.

Những câu thơ ngắn với phép điệp cấu trúc câu ở những cặp câu 1-3, 2-4 khiến cho ý thơ trở nên đầy ấn tượng. Điệp ngữ “tôi muốn” bộc lộ mạnh mẽ niềm khao khát của thi nhân: nhà thơ muốn tắt nắng đi để giữ lại màu tươi của nắng, không muốn nó bị phai nhạt, nhà thơ muốn buộc gió lại để giữ lại mùi hương trong gió, không muốn gió thổi mùi hương bay đi. Bằng cách đó, Xuân Diệu muốn níu giữ hương sắc của cuộc đời ở lại. Khát vọng ấy thật kì lạ và có phần ngông cuồng như muốn đoạt quyền của tạo hóa.

Thật độc đáo và mới mẻ khi nhà thơ cảm nhận ánh sáng của buổi bình minh tỏa ra từ cặp mắt đẹp của người thiếu nữ khi nàng chớp chớp hàng mi diễm lệ, mỗi một ngày mới đến lại giống như có thần Vui gõ cửa ngôi nhà của chúng ta. Sự cảm nhận rất trẻ trung và yêu đời!

Cảm nhận khổ thơ đầu Vội vàng - mẫu 5

Thơ Xuân Diệu là "vườn mơn trớn", ca ngợi tình yêu bằng muôn sắc điệu, âm thanh và hương vị trong thơ. Đặc biệt khổ thơ đầu tiên trong bài thơ “Vội vàng” là một trong những bài thơ của thi sĩ đã bộc lộ cái tôi trữ tình độc đáo, đầy sức sáng tạo của thi sĩ Xuân Diệu.

Bài thơ “Vội vàng” được thi sĩ Xuân Diệu lấy cảm hứng từ vẻ đẹp của mùa xuân, của tình yêu và của lòng người. Xuân Diệu đã rất tinh tế khi nhận ra vẻ đẹp của thiên nhiên trong mùa xuân, nó khiến cho lòng người lâng lâng và không thể cưỡng lại nổi sức hút.

Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.

Mở đầu bài thơ, Xuân Diệu đã thể hiện một ước muốn kì lạ đến ngông cuồng: “Tôi muốn tắt nắng/ tôi muốn buộc gió”. Đó là những ước muốn kì lạ bởi tắt nắng, buộc gió là công việc của tạo hóa tự nhiên. Thi sĩ muốn tước đoạt quyền của tạo hóa là bởi tắt nắng “cho màu đừng nhạt”, buộc gió "cho hương đừng bay đi”. Hóa ra trong niềm ước hết sức ngộ nghĩnh, ngông cuồng ấy nhà thơ muốn bất tử hóa cái đẹp, giữ cho cái đẹp mãi mãi lên hương tỏa sắc giữa cuộc đời này.

Thật vậy mọi thứ trên đời mang vị ngọt tới nhưng chỉ một lần rồi thôi, ta đâu có đủ thời gian cho những quả ngọt đó được nếm một lần nữa. Với Xuân Diệu không vội vàng, không chạy tới để ôm trọn những gì đang có thì làm sao mà cảm nhận hết vẻ đẹp của đời. Khổ thơ năm chữ duy nhất trong bài thơ khiến giọng điệu gấp gáp giống như một hơi thở hối hả của một con người đang tràn đầy cảm xúc. Đại từ mà tác giả Xuân Diệu đã đặt ở đầu tiên là "tôi", chứ không phải “ta” hay chúng ta và cùng với đó là động từ “muốn” - “tôi muốn".

Hình ảnh của cuộc sống đi vào thơ Xuân Diệu như một thứ ánh sáng được khúc xạ qua lăng kính tình yêu rất tinh khôi và giàu sức sống. Càng yêu đời, nhà thơ càng luyến tiếc trước dòng chảy của thời gian. Thời điểm vạn vật đang căng tràn nhựa sống cũng chính là lúc đang đứng trên ranh giới của sự lụi tàn, héo úa.

Cảm nhận khổ thơ đầu Vội vàng - mẫu 6

Viên Mai từng nói “Làm người thì không nên có cái cái tôi. Nhưng làm thơ thì không thể không có cái tôi”. Đúng vậy, nếu như không tìm cho mình một lối đi khác biệt hay một phong cách riêng thì tác phẩm của họ sẽ không thể vượt qua được sự băng hoại của thời gian. Nền thơ Mới lãng mạn 1930 - 1945 là dàn xướng ca của cái tôi. Ở đó, Xuân Diệu nổi bật với danh hiệu “mới nhất trong các nhà thơ mới”. Người đọc có thể thấy ngay điều này trong vỏn vẹn 4 câu thơ ngắn đầu bài thơ “Vội vàng”:

Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.

Đoạn thơ đầu trong một bài thơ tự do, Xuân Diệu chọn thể thơ ngũ ngôn ngắn gọn, súc tích và bao quát cảm hứng toàn bài. Đoạn thơ có thể coi là ước vọng của cả đời Xuân Diệu, cho dù nó có phần hoang đường, kì lạ.

Hai chữ “tôi muốn” như một tuyên ngôn của cái tôi tự tin và đầy tự tôn trước cuộc đời này. Với cách đưa đại từ “tôi” lên đầu tiên kết hợp với từ “muốn”, Xuân Diệu gần như đã lật nhào mọi quy phạm khắc nghiệt của nền thơ ca trung đại trước đó. Thơ ca trung đại chỉ bàn tới việc nước, việc đại sự liên quan tới tồn vong dân tộc. Có chăng chút phong cách cá nhân cũng chỉ dám nép mình sau chữ “ta” chung. Song, các nhà thơ mới và ngay cả Xuân Diệu, tính phi ngã ấy đã bị phá vỡ hoàn toàn.

Tóm lại đoạn thơ lục ngôn súc tích, ngắn gọn, độc đáo và sáng tạo đã lột tả hết mọi tâm tình của một chàng thi sĩ ý thức sâu sắc về quy luật cuộc đời. Chính nhận thức mới mẻ và quan niệm sống “giao cảm” hết mình với đời đã làm nên một phong cách Xuân Diệu mới mẻ và táo bạo. Bốn câu đầu bài thơ “Vội vàng” mang một chút bất ngờ, một chút phi lí, một chút đáng yêu của chân dung thi sĩ Xuân Diệu. Đoạn thơ đã hé mở một tâm hồn yêu bồng bột, sống gấp gáp và khao khát vô biên với thế giới thắm sắc đượm hương sẽ được cụ thể hóa trong toàn bộ phần sau bài thơ.

Cảm nhận khổ thơ đầu Vội vàng - mẫu 7

Khao khát giao cảm với đời, ham muốn sống mãnh liệt trong tuổi trẻ và tình yêu là đặc điểm của thơ Xuân Diệu. Đặc biệt là bài “Vội vàng” - một trong những bài thơ tiêu biểu của Xuân Diệu cũng thể hiện điều đó. Cả bài thơ là niềm khao khát, giao cảm với đời. Cốt lõi của giao cảm ấy chính là quan niệm về thiên đường nơi trần thể được thể hiện rõ nét qua khổ thơ:

Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.

Mở đầu bài thơ, Xuân Diệu đã thể hiện một ước muốn kì lạ đến ngông cuồng: tôi muốn tắt nắng/ tôi muốn buộc gió. Đó là những ước muốn kì lạ bởi tắt nắng, buộc gió là công việc của tạo hóa. Đối với Chế Lan Viên “tất cả cuộc đời chỉ là vô nghĩa”, là khổ đau. Không thích mùa xuân, người thanh niên này muốn ngăn bước chân của nó bằng những gì sót lại của mùa thu trước. Những lá vàng rơi, muôn cánh hoa tàn… với cả “ý thu góp lại” tạo lên hàng rào tâm tưởng để “chắn nẻo xuân sang”. Thế nhưng ở bài “Vội vàng”, Xuân Diệu dường như có thái độ khác hẳn. Thi sĩ muốn tước đoạt quyền của tạo hóa. Là bởi tắt nắng “cho màu đừng nhạt”, buộc gió "cho hương đừng bay đi”.

Hóa ra trong niềm ước hết sức ngộ nghĩnh, ngông cuồng ấy nhà thơ muốn bất tử hóa cái đẹp, giữ cho cái đẹp mãi mãi lên hương tỏa sắc giữa cuộc đời này. Niềm ước muốn mang một vẻ đẹp nhân văn của một tâm hồn nghệ sĩ.

Cảm nhận khổ thơ đầu Vội vàng - mẫu 8

Xuân Diệu - một nhà thơ tiêu biểu của phong trào Thơ Mới. Hồn thơ của Xuân Diệu luôn luôn hướng về mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ. Để nói đến tác phẩm xuất sắc nhất của ông không thể nào quên “Vội Vàng”. Bài thơ xuất sắc nhất thể hiện tình yêu cuộc sống tha thiết, quan niệm nhân sinh mới mẻ của Xuân Diệu.

Bài thơ Vội vàng mở ra là ước muốn táo bạo cùng tâm trạng hân hoan chào đón nhưng rồi lại vội vàng và cuống quýt trước sự trôi chảy của thời gian. Mười một câu đầu trong bài thơ đã gói gọn trong những ước nguyện, ước muốn vô cùng táo bạo của ông trước mùa xuân.

Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.

Mở đầu chắc hẳn chúng ta sẽ thấy khác mới mẻ khi Xuân Diệu đã khẳng định cái tôi bản thân nó khác hoàn toàn so với thơ trung đại. Mùa xuân là mùa tươi đẹp nhất trong năm cũng như tuổi trẻ là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người. Nắng" mùa xuân là ánh sáng rực rỡ, ấm áp và tươi vui, "hương" mùa xuân là nơi tinh hoa của đất trời, của vạn vật kết tinh, hội tụ. Để núi giữ thời gian, cảnh đẹp đó Xuân Diệu đã dùng hành động "tắt nắng", "buộc gió" là những mong muốn dường như không tài nào thực hiện được bởi lẽ nó đi ngược lại với những quy luật vốn có của tự nhiên. Điệp cấu trúc "Tôi muốn... để", động từ mạnh "tắt", "buộc" cùng với nhịp thơ nhanh, dồn dập, thể hiện khao khát mãnh liệt, hối hả, muốn nhanh chóng không để những vẻ đẹp tạo hóa vụt mất khỏi tầm tay.

Nhà thơ cảm nhận mùa xuân thông qua nhiều giác quan làm sao để cảm nhận đày đủ được hết những vẻ đẹp của mùa xuân. Bức tranh mùa xuân của Xuân Diệu được gợi lên từ những cảnh sắc hết sức bình thường nhưng lại mang vẻ đẹp tràn trề sức sống. "Ong, bướm" cùng mật ngọt, gam màu rực rỡ của muôn loài hoa kết hợp với cái màu xanh rì tươi mới của đồng nội cỏ, sự mềm mại uyển chuyển của “cành tơ phơ phất”, sự rộn rã, mê ly trong “khúc tình si” của cặp yến anh. Hay đó là  “ánh sáng chớp hàng mi” khiến người đọc có nhiều liên tưởng về một thứ ánh sáng tuyệt diệu, dịu dàng bao trùm khắp không gian.

Nhà thơ đã thể hiện quan niệm của mình một cách thật sâu sắc: con người mới là chuẩn mực cho mọi cái đẹp tồn tại trên cuộc đời này, và thiên đường không phải là những chốn thiên thai xa xôi, huyễn hoặc nào đó, mà chính là nơi đây, chính mặt đất trần thế mới là thiên đường của tình yêu, của cái đẹp và của tuổi trẻ.

Cảm nhận khổ thơ đầu Vội vàng - mẫu 9

Hoài Thanh nhận định về hồn thơ Xuân Diệu chỉ bằng ba từ: "thiết tha, rạo rực, băn khoăn". Xuân Diệu băn khoăn bởi cái buồn bàng bạc, bâng khuâng, miên man không dứt bởi cuộc đời chẳng đáp ứng được cách sống vội vàng của con người ông. Thơ của Xuân Diệu tha thiết, rạo rực bởi niềm say mê yêu đời, yêu cuộc sống, thèm sống đến mãnh liệt và thèm yêu đến điên cuồng với niềm khát khao được giao cảm với đời. Điều này đã được tác giả thể hiện một cách điêu luyện qua tác phẩm Vội vàng.

Thơ Xuân Diệu nhẹ nhàngđể lại trong tâm hồn người đọc một ấn tượng khó phôi pha về sự phóng túng mà hết sức tinh tế trong đời sống nội tâm, tâm của hồn của cái "tôi" trữ tình. Chỉ với bốn câu thơ đầu của "Vội vàng", Xuân Diệu đã bộc lộ ý thức về cái tôi trữ tình thật táo bạo:

Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.

Nói Xuân Diệu là một nhà thơ mới, quả không sai! Nếu như trong thơ ca của những thi sĩ lãng mạn ngày xưa, thiên đường là chốn bồng lai tiên cảnh, là nơi mây gió trăng hoa, thì trong quan niệm thơ của Xuân Diệu, cuộc sống trần gian mới thực là nơi hạnh phúc nhất, là nơi xinh đẹp và căng mọng nhựa sống nhất!

Với bài thơ "Vội vàng", Xuân Diệu đã phả vào nền thi ca Việt Nam một trào lưu "Thơ mới". Mới lạ nhưng táo bạo, độc đáo ở giọng điệu và cách dùng từ, ngắt nhịp, nhất là cách cảm nhận cuộc sống bằng tất cả các giác quan, với một trái tim chan chứa tình yêu. "Vội vàng" đã thể hiện một cảm quan nghệ thuật rất đẹp, mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Đó là lòng yêu con người, yêu cuộc đời. Đó là tình yêu cảnh vật, yêu mùa xuân và tuổi trẻ... Và là ham muốn mãnh liệt muốn níu giữ thời gian, muốn tận hưởng vị ngọt ngào của cảnh sắc đất trời "tươi non mơn mởn".

Phải chăng trời đất sinh ra thi sĩ Xuân Diệu trên xứ sở hữu tình này, là để ca hát về tình yêu, để nhảy múa trong những điệu nhạc tình si?! Thơ Xuân Diệu - vội vã với nhịp đập của thời gian.

Cảm nhận khổ thơ đầu Vội vàng - mẫu 10

Xuân Diệu là một trong những nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới với hồn thơ tiêu biểu cho tiếng nói thiết tha, tình yêu cuộc sống, con người và rạo rực khát khao giao cảm với đời. Bốn câu đầu là đoạn thơ hay nhất thể hiện tình yêu thiết tha, niềm đắm say mãnh liệt của thi nhân với cuộc sống tươi đẹp nơi trần thế.

Ngay từ những dòng thơ đầu Xuân Diệu đã không ngần ngại mà bộc lộ cái niềm khao khát mãnh liệt của mình giữa cuộc đời.

Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.

Đó là những khao khát có phần ngông cuồng và táo bạo, đúng với cái cá tính của Xuân Diệu. Nhà thơ muốn “tắt nắng”, muốn “buộc gió”, muốn đi ngược lại với quy luật của đất trời, bởi trên tất cả Xuân Diệu ý thức được rằng, chẳng có màu nắng nào đẹp bằng nắng của mùa xuân, cũng chẳng có gì thanh mát, tuyệt vời như hương hoa cỏ thoảng đưa trong gió biếc. Thế nên ông nuối tiếc lắm, nếu như nắng tàn phai, nếu như gió cuốn hết hương hoa ngọt ngào, thì còn đâu cái mùa xuân tươi đẹp, xinh xẻo - thứ mà ông vẫn hằng trông đợi, khao khát và níu giữ cả cuộc đời bằng tất cả đắm say, tha thiết nữa.

Tình yêu thiên nhiên một tình cảm muôn đời của người nghệ sĩ như sự cảm nhận của Xuân Diệu - thi sĩ “mới nhất trong các nhà thơ mới” (Hoài Thanh) thật lạ. Dường như mọi giác quan của thi sĩ đều run lên đón nhận mọi âm thanh, mọi sắc màu, đón nhận cái hữu hình và cả cái vô hình vấn vương của tạo hóa. Từ ý nguyện dẫn đến hành động, ý nguyện giữ mãi cuộc sống, để hưởng thụ cuộc sống. Điều đó thể hiện nhiệt tình sống của tác giả khi chợt đến mùa xuân.

Xem thêm những bài văn mẫu đạt điểm cao của học sinh trên cả nước hay khác:


Giải bài tập lớp 12 sách mới các môn học