10+ Cảm nhận bài Người lái đò sông Đà (điểm cao)

Tổng hợp 10+ Cảm nhận bài Người lái đò sông Đà điểm cao, hay nhất giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.

Dàn ý Cảm nhận bài Người lái đò sông Đà

I. Mở bài:

- Giới thiệu tác giả Nguyễn Tuân: Nhà văn tài hoa, uyên bác, nổi bật với phong cách nghệ thuật độc đáo.

- Giới thiệu tác phẩm Người lái đò Sông Đà: Trích trong tập Sông Đà, là thành quả của chuyến đi Tây Bắc của Nguyễn Tuân, thể hiện tình yêu thiên nhiên, đất nước và con người Việt Nam.

- Khái quát cảm nhận chung về tác phẩm: Hình ảnh thiên nhiên Tây Bắc vừa hùng vĩ, hiểm trở vừa thơ mộng, trữ tình; hình tượng người lái đò mang vẻ đẹp trí tuệ, dũng cảm và nghệ sĩ.

II. Thân bài:

1. Cảm nhận về hình tượng con sông Đà:

- Sông Đà hung bạo:

+ Dòng chảy dữ dội, thác ghềnh nguy hiểm (đá bờ sông dựng vách thành, lòng sông hẹp, nước réo ào ào, sóng nước hung dữ).

+ Những “cửa tử”, “cửa sinh” đầy bất trắc, tạo nên một cuộc chiến căng thẳng với con người.

+ Nghệ thuật miêu tả: Sử dụng nhiều từ ngữ mạnh, câu văn dài ngắn đan xen, phép nhân hóa, so sánh táo bạo.

- Sông Đà trữ tình:

+ Dòng sông hiện lên như một “cố nhân”, mang vẻ đẹp thơ mộng, lãng mạn.

+ Dòng nước xanh ngọc bích, cảnh sắc hai bên bờ sông yên bình, đầy chất thơ.

+ Nghệ thuật miêu tả: So sánh độc đáo, sử dụng từ ngữ gợi hình, gợi cảm, tạo nên vẻ đẹp thi vị.

2. Cảm nhận về hình tượng người lái đò:

- Vẻ đẹp trí dũng và kiên cường:

+ Là một người lao động bình thường nhưng mang dáng dấp của người anh hùng trên sông nước.

+ Am hiểu từng con nước, luồng lạch, có kinh nghiệm và bản lĩnh đối đầu với thiên nhiên dữ dội.

+ Vượt thác bằng sự điêu luyện, bình tĩnh, khéo léo và mưu trí.

- Vẻ đẹp nghệ sĩ:

+ Lái đò như một nghệ sĩ tài hoa, làm chủ con thuyền của mình.

+ Sau khi vượt thác dữ, ông trở lại với cuộc sống giản dị, không kể công lao, thể hiện phong thái ung dung, điềm tĩnh.

3. Nghệ thuật của tác phẩm:

- Ngôn ngữ phong phú, sáng tạo, giàu hình ảnh và nhạc điệu.

- Sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật: nhân hóa, so sánh, ẩn dụ, liên tưởng độc đáo.

- Kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất ký và chất thơ, vừa hiện thực vừa lãng mạn.

III. Kết bài;

- Khẳng định giá trị của tác phẩm: Người lái đò Sông Đà không chỉ ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên Tây Bắc mà còn tôn vinh con người lao động giản dị nhưng phi thường.

- Cảm nhận cá nhân: Tác phẩm mang đến sự thích thú, khâm phục trước thiên nhiên hùng vĩ và con người đầy bản lĩnh.

- Ý nghĩa tác phẩm: Góp phần thể hiện phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân – một nhà văn tài hoa, uyên bác, luôn hướng đến cái đẹp.

Cảm nhận bài Người lái đò sông Đà - mẫu 1

Nguyễn Tuân là một nhà văn tài hoa, uyên bác, luôn tìm kiếm cái đẹp trong cuộc sống. Tác phẩm Người lái đò Sông Đà, trích từ tập tùy bút Sông Đà, là kết quả của chuyến đi thực tế Tây Bắc của ông, phản ánh vẻ đẹp vừa dữ dội vừa thơ mộng của thiên nhiên, đồng thời khắc họa hình tượng người lao động với vẻ đẹp trí tuệ và tài hoa.

Một trong những điểm đặc sắc của tác phẩm là cách Nguyễn Tuân miêu tả dòng sông Đà. Sông Đà không chỉ là một con sông vô tri vô giác mà hiện lên như một sinh thể sống động với hai vẻ đẹp đối lập: hung bạo và trữ tình. Trước hết, sự hung bạo của sông Đà thể hiện qua những ghềnh thác hiểm trở. Nhà văn sử dụng nhiều hình ảnh mạnh mẽ để lột tả sự dữ dội của nó: “nước xô đá, đá xô sóng, sóng xô gió”, những vách đá dựng đứng như “đòi ăn chết con người”. Nguyễn Tuân đã dùng những liên tưởng độc đáo, biến dòng sông thành kẻ thù nguy hiểm, luôn tìm cách nhấn chìm con người. Sông Đà không chỉ có sóng nước hung tợn mà còn có những thạch trận đầy thử thách, sẵn sàng bủa vây bất kỳ ai dám thách thức nó.

Tuy nhiên, sông Đà không chỉ có sự hung dữ mà còn mang vẻ đẹp đầy thơ mộng. Khi miêu tả dòng sông ở khía cạnh trữ tình, giọng văn Nguyễn Tuân trở nên mềm mại, uyển chuyển hơn. Sông Đà như một “cố nhân”, với làn nước xanh ngọc bích, uốn lượn quanh những triền núi trập trùng. Cảnh vật hai bên bờ sông gợi lên một bức tranh thiên nhiên đầy chất thơ, làm say lòng người. Hình ảnh dòng sông này thể hiện cái nhìn đầy yêu mến của tác giả đối với thiên nhiên Tây Bắc, biến sông Đà từ một kẻ thù thành một người bạn tâm tình.

Bên cạnh thiên nhiên, tác phẩm còn nổi bật với hình tượng người lái đò – một con người tài hoa và dũng cảm. Nguyễn Tuân không miêu tả nhân vật theo cách thông thường mà xây dựng người lái đò như một người hùng trong cuộc chiến với thiên nhiên. Ông không chỉ giàu kinh nghiệm mà còn có bản lĩnh phi thường. Khi đối mặt với những trận địa thác ghềnh, ông không hề nao núng mà bình tĩnh, khéo léo điều khiển con thuyền vượt qua từng cửa ải. Nguyễn Tuân ví người lái đò như một nghệ sĩ trên sông nước, mỗi động tác đều thể hiện sự điêu luyện và uyển chuyển.

Điều đáng quý ở nhân vật này là sau những trận chiến đầy căng thẳng, ông trở lại với cuộc sống bình dị, không màng đến chiến công. Hình ảnh người lái đò sau khi vượt thác, bình thản uống bát cơm chấm muối, thể hiện sự khiêm nhường của người lao động. Nguyễn Tuân đã nâng người lái đò lên tầm vóc của một nghệ sĩ, nhưng vẫn giữ được bản chất chân thực, giản dị của họ.

Về nghệ thuật, Người lái đò Sông Đà là một tác phẩm tiêu biểu cho phong cách Nguyễn Tuân. Ông sử dụng ngôn ngữ phong phú, giàu hình ảnh, kết hợp giữa chất ký và chất thơ. Câu văn của Nguyễn Tuân biến hóa linh hoạt, lúc thì dồn dập, mạnh mẽ để diễn tả sự dữ dội của thiên nhiên, lúc lại mềm mại, bay bổng khi miêu tả vẻ đẹp trữ tình của dòng sông. Đặc biệt, tác giả có những liên tưởng táo bạo, khiến thiên nhiên và con người trở nên sống động hơn bao giờ hết.

Như vậy, Người lái đò Sông Đà không chỉ là một bức tranh thiên nhiên Tây Bắc hùng vĩ mà còn là bản anh hùng ca về những con người lao động bình dị nhưng phi thường. Tác phẩm giúp người đọc thêm yêu mến đất nước và trân trọng những con người dám đương đầu với thử thách để làm chủ thiên nhiên.

Cảm nhận bài Người lái đò sông Đà - mẫu 2

Trong nền văn học hiện đại Việt Nam, Nguyễn Tuân là một trong những nhà văn có phong cách độc đáo, luôn hướng đến cái đẹp và đề cao những con người tài hoa. Người lái đò Sông Đà là một tác phẩm tiêu biểu thể hiện phong cách ấy, không chỉ phác họa thiên nhiên Tây Bắc với hai nét đối lập mà còn khắc họa chân dung người lái đò với vẻ đẹp dũng cảm, kiên cường và nghệ sĩ.

Ngay từ những dòng đầu tiên, sông Đà hiện lên như một thế lực thiên nhiên vừa hoang dã vừa bí ẩn. Nguyễn Tuân miêu tả con sông ở khía cạnh hung bạo bằng những hình ảnh mạnh mẽ: những bờ đá dựng đứng, nước xoáy dữ dội, những cạm bẫy ghềnh thác luôn rình rập con người. Cách nhà văn so sánh sông Đà như một kẻ thù hung tợn, luôn “mai phục” để hại người lái đò, khiến dòng sông trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Những từ ngữ như “cuồng nộ”, “gầm thét”, “hò reo” càng làm nổi bật sự hiểm nguy mà dòng sông mang lại.

Nhưng đối lập với sự hung bạo ấy là một dòng sông trữ tình, thơ mộng. Sông Đà không chỉ là con sông dữ dội mà còn là một “cố nhân” đầy hiền hòa. Khi không cuồng nộ, sông Đà khoác lên mình vẻ đẹp dịu dàng, với mặt nước xanh ngọc bích, những bờ bãi hoang sơ, đầy chất thơ. Nguyễn Tuân đã sử dụng ngôn ngữ đầy chất hội họa để vẽ nên bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, làm nổi bật sự hài hòa giữa cái dữ dội và cái thơ mộng của Tây Bắc.

Cùng với thiên nhiên, hình tượng người lái đò là một điểm nhấn quan trọng của tác phẩm. Người lái đò không có tên cụ thể, nhưng qua ngòi bút của Nguyễn Tuân, ông trở thành biểu tượng cho những con người lao động kiên cường. Đối diện với những con sóng dữ, ông không hề nao núng mà bình tĩnh, khéo léo điều khiển con thuyền vượt qua hiểm nguy. Những hành động của ông giống như một nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu, vừa mạnh mẽ vừa linh hoạt.

Điều thú vị là sau khi vượt thác, người lái đò không hề kể công mà trở lại với cuộc sống bình dị. Đây chính là vẻ đẹp của những con người lao động: dù đối mặt với thử thách, họ vẫn kiên cường, lặng lẽ cống hiến mà không cần sự ca ngợi.

Bằng nghệ thuật miêu tả tinh tế, ngôn ngữ giàu hình ảnh và những so sánh đầy sáng tạo, Nguyễn Tuân đã làm sống dậy một dòng sông hùng vĩ và một con người phi thường. Người lái đò Sông Đà không chỉ là bài ca về thiên nhiên mà còn là lời ngợi ca những con người lao động Việt Nam.

Cảm nhận bài Người lái đò sông Đà - mẫu 3

Nguyễn Tuân là một trong những nhà văn lớn của nền văn học Việt Nam hiện đại. Ông nổi tiếng với phong cách nghệ thuật tài hoa, uyên bác, luôn tìm kiếm và tôn vinh cái đẹp. Người lái đò Sông Đà, một trong những tùy bút xuất sắc nhất của ông, không chỉ là bức tranh sinh động về thiên nhiên Tây Bắc mà còn là bản hùng ca về con người lao động. Tác phẩm đã khắc họa rõ nét hai vẻ đẹp đối lập của dòng sông Đà: sự hung bạo dữ dội và vẻ trữ tình thơ mộng, đồng thời tôn vinh người lái đò với trí tuệ, bản lĩnh và tinh thần nghệ sĩ trong công việc.

Trước hết, sông Đà trong tác phẩm được Nguyễn Tuân miêu tả bằng hai thái cực đối lập: vừa là kẻ thù hung bạo, vừa là người bạn thơ mộng. Khi nhìn ở góc độ dữ dội, dòng sông hiện lên như một thế lực thiên nhiên đầy hiểm nguy. Những ghềnh thác chảy xiết, những vách đá dựng đứng như “bờ thành”, lòng sông hẹp tạo nên những trận địa đầy thử thách. Nguyễn Tuân đã sử dụng hàng loạt hình ảnh mạnh mẽ để khắc họa sự dữ dội của dòng sông: “nước xô đá, đá xô sóng, sóng xô gió”, những con thác gầm réo như muốn nuốt chửng tất cả. Dưới ngòi bút của ông, sông Đà không còn là một thực thể tự nhiên đơn thuần mà trở thành một kẻ thù đáng sợ, luôn rình rập và bày mưu tính kế để hạ gục con người. Những so sánh độc đáo, nhân hóa táo bạo đã khiến dòng sông mang dáng dấp của một con quái vật, một chiến trường thực sự mà con người phải chiến đấu để chinh phục.

Tuy nhiên, nếu chỉ dừng lại ở sự hung bạo thì sông Đà sẽ không mang vẻ đẹp toàn diện. Nguyễn Tuân đã nhìn dòng sông ở một góc độ khác – một dòng sông trữ tình, thơ mộng, đầy chất họa và nhạc. Khi không còn gầm thét dữ dội, sông Đà trở nên hiền hòa như một “cố nhân”. Mặt nước xanh biếc, những triền núi uốn lượn, những bãi bồi đầy cỏ non gợi lên một không gian yên bình, thơ mộng. Nguyễn Tuân đã sử dụng những câu văn dài, nhịp điệu êm đềm để lột tả sự dịu dàng của dòng sông. Đây chính là cái nhìn đầy nghệ sĩ của Nguyễn Tuân: dù là thiên nhiên hay con người, luôn có hai mặt đối lập tồn tại song song, tạo nên sự hài hòa và quyến rũ riêng.

Bên cạnh hình tượng sông Đà, tác phẩm còn nổi bật với chân dung người lái đò – một con người bình dị nhưng phi thường. Ông không có tên, không có lai lịch cụ thể, nhưng qua ngòi bút của Nguyễn Tuân, người lái đò trở thành biểu tượng của những con người lao động kiên cường. Ông đối diện với những hiểm nguy của dòng sông bằng sự điềm tĩnh, am hiểu và kinh nghiệm dày dặn. Trong cuộc chiến với thác ghềnh, ông không chỉ là người chèo thuyền mà còn là một chiến binh dũng mãnh. Mỗi động tác lái thuyền, mỗi cú thúc chèo đều thể hiện sự khéo léo, chính xác tuyệt đối. Nguyễn Tuân đã ví ông như một nghệ sĩ trên sông nước, làm chủ mọi tình huống bằng tài năng và sự tinh tế.

Điều đặc biệt là sau những giây phút căng thẳng, người lái đò trở lại với cuộc sống giản dị của mình. Ông không tự hào hay khoe khoang về chiến thắng trước dòng sông, mà vẫn lặng lẽ tiếp tục công việc hàng ngày. Chính điều này làm nên vẻ đẹp của con người lao động: kiên cường, tài giỏi nhưng vô cùng khiêm nhường. Qua hình tượng này, Nguyễn Tuân đã tôn vinh những người lao động – những người hùng thầm lặng làm chủ thiên nhiên mà không cần bất kỳ sự ca tụng nào.

Về nghệ thuật, Người lái đò Sông Đà là một tác phẩm tiêu biểu cho phong cách tài hoa của Nguyễn Tuân. Ông sử dụng những câu văn giàu nhịp điệu, từ ngữ phong phú, hình ảnh độc đáo để tạo nên những bức tranh thiên nhiên đầy sống động. Những phép so sánh táo bạo, những liên tưởng bất ngờ đã biến dòng sông thành một nhân vật thực sự với những cảm xúc riêng. Bên cạnh đó, cách kể chuyện giàu chất điện ảnh, lối miêu tả tỉ mỉ, kết hợp giữa chất hiện thực và chất lãng mạn đã làm nên sức hấp dẫn đặc biệt của tác phẩm.

Như vậy, Người lái đò Sông Đà không chỉ là một bức tranh thiên nhiên hoành tráng mà còn là bài ca ngợi về con người lao động Việt Nam. Qua tác phẩm, Nguyễn Tuân đã thể hiện tình yêu sâu sắc đối với thiên nhiên và con người, đồng thời khẳng định giá trị của những con người dũng cảm, tài hoa trong cuộc sống.

Cảm nhận bài Người lái đò sông Đà - mẫu 4

Nguyễn Tuân là một trong những nhà văn xuất sắc của nền văn học Việt Nam, nổi bật với phong cách nghệ thuật tài hoa và uyên bác. Tác phẩm Người lái đò Sông Đà là minh chứng rõ ràng nhất cho phong cách ấy, không chỉ bởi nội dung sâu sắc mà còn bởi nghệ thuật miêu tả vô cùng đặc sắc. Trong tác phẩm này, Nguyễn Tuân đã sử dụng những thủ pháp nghệ thuật độc đáo để khắc họa hình tượng sông Đà và người lái đò một cách chân thực và sống động.

Một trong những điểm nổi bật nhất trong nghệ thuật của Nguyễn Tuân chính là cách ông sử dụng ngôn ngữ. Ngôn từ của Nguyễn Tuân giàu hình ảnh, đầy chất thơ, chất nhạc, tạo nên một bức tranh thiên nhiên sống động. Khi miêu tả sự hung bạo của sông Đà, ông sử dụng những từ ngữ mạnh, những câu văn ngắn, dồn dập, tạo cảm giác căng thẳng, hồi hộp. Còn khi nói về vẻ đẹp trữ tình của sông Đà, câu văn trở nên mềm mại, giàu nhạc điệu, gợi lên một không gian yên bình, thơ mộng.

Ngoài ra, Nguyễn Tuân còn sử dụng hàng loạt biện pháp nghệ thuật độc đáo như nhân hóa, so sánh, ẩn dụ để làm nổi bật vẻ đẹp của thiên nhiên và con người. Ông biến sông Đà thành một sinh thể sống động, có tâm hồn, có cảm xúc, khi thì dữ dội, khi thì dịu dàng. Cách so sánh đầy táo bạo khiến cảnh vật trở nên gần gũi và giàu sức biểu cảm hơn.

Bên cạnh đó, kết cấu tác phẩm cũng rất đặc biệt. Không theo lối kể chuyện tuyến tính thông thường, Nguyễn Tuân kết hợp giữa tự sự, miêu tả và bình luận, tạo nên một tác phẩm không chỉ giàu hình ảnh mà còn mang đậm chất triết lý.

Nhờ vào những thủ pháp nghệ thuật đặc sắc ấy, Người lái đò Sông Đà không chỉ là một bài ký mà còn là một áng văn chương tuyệt đẹp, thể hiện rõ phong cách tài hoa của Nguyễn Tuân. Đây không chỉ là bức tranh thiên nhiên Tây Bắc mà còn là bản anh hùng ca về những con người lao động Việt Nam, xứng đáng là một tác phẩm bất hủ trong nền văn học nước nhà.

Cảm nhận bài Người lái đò sông Đà - mẫu 5

Nguyễn Tuân là nhà văn luôn kiếm tìm cái đẹp trong thiên nhiên và con người. Trong Người lái đò Sông Đà, trích từ tập tùy bút Sông Đà, ông đã vẽ nên bức tranh thiên nhiên Tây Bắc hoang sơ, kỳ vĩ, đồng thời khắc họa hình tượng người lao động với trí tuệ và bản lĩnh phi thường. Điều đặc biệt trong tác phẩm này là hình tượng sông Đà được xây dựng như một thực thể có hai mặt đối lập: hung bạo nhưng cũng đầy chất thơ.

Trước hết, sông Đà hiện lên với vẻ đẹp dữ dội, nguy hiểm, giống như một con quái vật khổng lồ đang phục sẵn để nuốt chửng bất cứ ai dám thách thức nó. Dưới ngòi bút Nguyễn Tuân, thiên nhiên không còn vô tri vô giác mà có linh hồn, có tính cách riêng. Những câu văn dồn dập, kết hợp giữa các hình ảnh mạnh mẽ đã biến dòng sông thành một chiến trường thực sự. Nước sông cuồn cuộn, sôi réo, gầm gào như đang giận dữ. Các ghềnh thác hiểm trở được miêu tả như “bày thạch trận”, đá sắp đặt thành từng lớp, từng bậc, tạo ra những vòng vây đầy thử thách. Nhà văn đã sử dụng hàng loạt biện pháp nhân hóa, so sánh để tạo nên sự sống động và gây ấn tượng mạnh mẽ.

Không chỉ dữ dội, dòng sông còn có những mưu mô đầy hiểm ác, giống như một kẻ thù giấu mặt luôn chực chờ tấn công con người. Nó không chỉ có sóng nước hung tợn mà còn có những vực xoáy chết chóc, những vách đá cao dựng đứng như “hút nước vào lòng”. Mọi yếu tố của sông Đà trong trạng thái hung bạo đều được Nguyễn Tuân miêu tả đầy kịch tính, khiến người đọc có cảm giác như đang chứng kiến một cuộc giao đấu giữa thiên nhiên và con người.

Thế nhưng, bên cạnh vẻ đẹp hung bạo ấy, sông Đà còn hiện lên với dáng vẻ thơ mộng, trữ tình, mang nét đẹp dịu dàng của một “cố nhân”. Nếu như khi cuồng nộ, nó là một con thú hoang đầy nguy hiểm, thì khi hiền hòa, nó lại như một dải lụa mềm mại uốn lượn giữa đại ngàn Tây Bắc. Dòng nước xanh ngọc bích, những triền núi trập trùng, những bãi bồi cỏ non trải dài tạo nên một bức tranh thiên nhiên đẹp đến nao lòng. Dưới ánh nắng, mặt sông lấp lánh như muôn vàn viên ngọc, phản chiếu những sắc màu của bầu trời. Ở đoạn này, câu văn của Nguyễn Tuân chậm rãi hơn, giàu hình ảnh và chất thơ, thể hiện sự rung động sâu sắc của ông trước vẻ đẹp thiên nhiên.

Cách miêu tả hai mặt đối lập của sông Đà không chỉ thể hiện tài năng nghệ thuật của Nguyễn Tuân mà còn phản ánh quan niệm thẩm mỹ của ông: vẻ đẹp chân thực luôn chứa đựng cả sự dữ dội và dịu dàng. Qua hình tượng sông Đà, nhà văn không chỉ ngợi ca sự kỳ vĩ của thiên nhiên mà còn nhấn mạnh sự hài hòa của vạn vật, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc về Tây Bắc.

Với lối viết tài hoa, ngôn từ phong phú, giàu hình ảnh và nhạc điệu, Nguyễn Tuân đã biến sông Đà thành một nhân vật thực thụ trong tác phẩm. Qua đó, ông không chỉ thể hiện tình yêu tha thiết với thiên nhiên mà còn gửi gắm thông điệp sâu sắc: thiên nhiên dù có khắc nghiệt đến đâu, con người vẫn có thể chế ngự nó bằng trí tuệ và bản lĩnh.

Cảm nhận bài Người lái đò sông Đà - mẫu 6

Bên cạnh hình tượng dòng sông hùng vĩ và thơ mộng, một trong những điểm sáng của Người lái đò Sông Đà chính là chân dung người lái đò – một con người bình dị nhưng mang vẻ đẹp phi thường. Qua hình ảnh người lái đò, Nguyễn Tuân không chỉ ca ngợi những con người lao động tài hoa mà còn khẳng định sức mạnh và bản lĩnh con người trong công cuộc chinh phục thiên nhiên.

Người lái đò trong tác phẩm không có tên, nhưng điều đó không làm lu mờ hình ảnh của ông mà ngược lại, khiến nhân vật trở thành một biểu tượng cho những con người lao động Việt Nam. Ông là một người từng trải, gắn bó với sông nước bao năm, hiểu rõ từng ghềnh thác, từng con sóng, từng viên đá ngầm. Ở ông không chỉ có kinh nghiệm mà còn có một trí tuệ sắc bén, sự nhanh nhạy và tinh thần kiên cường.

Cuộc chiến giữa người lái đò và dòng sông không đơn thuần là một thử thách mà giống như một trận đấu căng thẳng giữa con người và thiên nhiên. Đối diện với những con thác dữ dội, ông không hoảng loạn mà giữ được sự bình tĩnh, khéo léo điều khiển con thuyền vượt qua từng cửa ải. Khi sông Đà giăng ra những “bẫy đá”, ông không hề mắc lừa mà tỉnh táo chọn đúng dòng chảy, tận dụng sức nước để điều hướng thuyền. Mỗi động tác của ông đều thể hiện sự chính xác và điêu luyện, giống như một nghệ sĩ trên sân khấu, làm chủ mọi tình huống.

Điều đáng quý là dù đối mặt với thử thách khắc nghiệt, người lái đò vẫn giữ được sự điềm tĩnh. Ông không coi đó là một chiến công, không tự hào hay khoe khoang, mà đơn giản xem đó như một phần công việc thường ngày. Sau những giây phút căng thẳng, ông trở lại với cuộc sống đời thường, uống bát cơm chấm muối như chưa từng có gì xảy ra. Hình ảnh này khiến người đọc cảm nhận sâu sắc vẻ đẹp giản dị nhưng phi thường của con người lao động – những con người luôn âm thầm cống hiến, làm chủ thiên nhiên mà không cần sự ca tụng.

Nguyễn Tuân đã khắc họa người lái đò bằng một ngòi bút đầy trân trọng. Ông không chỉ miêu tả sự dũng cảm mà còn nhấn mạnh tài nghệ và sự thông minh của nhân vật. Ở đây, ta thấy được quan niệm của Nguyễn Tuân về con người: không chỉ có sức mạnh mà còn phải có trí tuệ, không chỉ biết chống chọi mà còn biết tận dụng thiên nhiên để làm chủ cuộc sống.

Tác phẩm không chỉ là một bức tranh thiên nhiên Tây Bắc mà còn là bài ca ngợi về con người lao động. Qua hình tượng người lái đò, Nguyễn Tuân đã thể hiện một cách sâu sắc sự trân trọng đối với những người lao động thầm lặng nhưng vĩ đại. Họ không chỉ là những người làm nghề, mà còn là những nghệ sĩ thực thụ trong lĩnh vực của mình. Đây chính là vẻ đẹp mà Nguyễn Tuân luôn tìm kiếm trong mọi tác phẩm của ông – cái đẹp tài hoa, uyên bác, kiêu hùng nhưng cũng đầy bình dị và đời thường.

Cảm nhận bài Người lái đò sông Đà - mẫu 7

Nguyễn Tuân, một cây bút tài hoa của nền văn học Việt Nam, luôn tìm kiếm vẻ đẹp trong thiên nhiên và con người. Trong tùy bút Người lái đò Sông Đà, ông không chỉ vẽ nên một bức tranh thiên nhiên Tây Bắc kỳ vĩ mà còn tái hiện một cuộc chiến đầy kịch tính giữa con người và thiên nhiên. Ở đó, sông Đà hiện lên như một kẻ thù hung bạo, hiểm độc, còn người lái đò là một chiến binh kiên cường, dũng mãnh, thể hiện sức mạnh trí tuệ và bản lĩnh của con người lao động.

Trước hết, sông Đà không đơn thuần là một dòng nước chảy mà được Nguyễn Tuân nhân cách hóa thành một thực thể sống đầy mưu mô và hung dữ. Dòng sông ấy không chảy hiền hòa mà gầm thét, cuồn cuộn như muốn nuốt chửng mọi thứ. Thác dữ sôi réo như “oán trách”, như “van xin”, rồi lại “khiêu khích, giọng gằn mà chế nhạo”. Lúc nào cũng vậy, sông Đà luôn tìm cách đánh gục con người bằng những đòn hiểm hóc nhất. Nguyễn Tuân đã ví sông Đà như “kẻ thù số một” của con người, bởi nó không chỉ mạnh mẽ mà còn biết bày binh bố trận, đặt ra những thử thách khó lường.

Dòng sông này có ba thạch trận, mỗi trận lại là một cửa tử đầy nguy hiểm. Ở trận đầu, sông Đà bày ra một thế trận đá dày đặc, dòng nước chảy xiết ép thuyền vào tử lộ. Trận hai, nó tạo ra những cửa đá vừa rộng vừa hẹp, làm người lái đò lúng túng, dễ nhầm lẫn. Trận ba lại càng hiểm độc hơn khi những tảng đá chắn ngang lối đi, buộc con thuyền phải lách mình qua những khe nước nhỏ hẹp. Sự hiểm ác của dòng sông khiến cho cuộc vượt thác trở thành một cuộc đấu trí thực sự, nơi con người không chỉ cần sức mạnh mà còn phải có sự tinh tường, tỉnh táo và kinh nghiệm dày dặn.

Đối diện với một sông Đà đầy thử thách như vậy, người lái đò không hề nao núng. Ông là một người lao động bình dị nhưng có bản lĩnh phi thường. Trải qua bao năm tháng gắn bó với sông nước, ông thuộc lòng từng con thác, từng tảng đá ngầm, từng nhịp nước xoáy. Chính nhờ sự am hiểu ấy mà ông có thể điều khiển con thuyền như một nghệ sĩ, điêu luyện và chính xác đến từng động tác.

Trong cuộc đối đầu với sông Đà, người lái đò hiện lên như một vị tướng dày dạn kinh nghiệm. Ông bình tĩnh nắm bắt tình thế, không mắc lừa trước những mưu mẹo của dòng sông. Khi sông Đà đánh lừa bằng những cửa tử, ông không hề hoảng loạn mà khéo léo điều chỉnh hướng đi, né tránh những đòn hiểm hóc. Nguyễn Tuân đã dùng những động từ mạnh như “ghì cương”, “phóng nhanh”, “nén chặt”, “bám chặt lấy luồng nước” để diễn tả từng thao tác chính xác, linh hoạt của người lái đò. Đọc những dòng miêu tả ấy, ta có cảm giác như đang chứng kiến một trận đấu thực sự, nơi con người và thiên nhiên cùng nhau giao tranh, thử thách sức mạnh và trí tuệ của nhau.

Thế nhưng, điều làm nên vẻ đẹp đặc biệt của người lái đò không chỉ là bản lĩnh mà còn là tinh thần ung dung, điềm tĩnh. Sau khi vượt qua những ghềnh thác hiểm nguy, ông không hề tự hào hay kiêu ngạo. Đối với ông, đây chỉ là một công việc thường ngày, một phần tất yếu của cuộc sống. Hình ảnh ông bình thản “nắm chặt cái điếu cày, châm lửa hút thuốc, kể chuyện về những lần vượt thác trước” khiến người đọc càng thêm khâm phục. Ở ông, ta thấy được vẻ đẹp giản dị nhưng phi thường của những con người lao động Việt Nam – những người không cần ai ngợi ca mà vẫn kiên cường, bản lĩnh, lặng lẽ làm chủ thiên nhiên.

Nguyễn Tuân không chỉ dừng lại ở việc miêu tả một trận chiến giữa con người và thiên nhiên, mà qua đó, ông còn gửi gắm quan điểm của mình về vẻ đẹp của người lao động. Đối với ông, một người nghệ sĩ không chỉ xuất hiện trên sân khấu mà còn có mặt ở khắp nơi, trong mọi ngành nghề. Người lái đò cũng là một nghệ sĩ, vì ông không chỉ vượt thác bằng sức mạnh mà còn bằng sự tinh tế, khéo léo, giống như một người nghệ sĩ điêu luyện trên sân khấu của chính mình.

Bằng lối viết tài hoa, Nguyễn Tuân đã biến Người lái đò Sông Đà thành một bản giao hưởng hào hùng, nơi thiên nhiên dữ dội hòa quyện với hình ảnh con người kiên cường. Qua tác phẩm, ta không chỉ thấy một Tây Bắc hoang sơ, kỳ vĩ mà còn thấy được sức mạnh tuyệt vời của con người trong cuộc chinh phục thiên nhiên. Đó chính là giá trị lớn nhất của tác phẩm – tôn vinh vẻ đẹp của lao động, khẳng định bản lĩnh và trí tuệ của con người trước thử thách.

Xem thêm các bài văn mẫu hay khác:


Giải bài tập lớp 12 sách mới các môn học