Top 40 Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm (siêu hay)

Bài văn Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm gồm dàn ý kể chuyện chi tiết và trên 40 bài văn mẫu hay nhất, ngắn gọn được tổng hợp và chọn lọc từ những bài văn hay đạt điểm cao của học sinh lớp 4. Hi vọng với bài văn Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm này các bạn sẽ yêu thích và viết văn hay hơn.

Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - mẫu 1

Tôi đã được đọc nhiều truyện viết về lòng dũng cảm. Tôi cũng đã nghe thầy giáo kể về những tấm gương cao đẹp thể hiện lòng dũng cảm trong chiến đấu của bộ đội ta. Tuy nhiên, trong trí nhớ của tôi thì câu chuyện sau đây đã gây cho tôi một ấn tượng sâu sắc nhất, vì chính tôi đã chứng kiến chuyện này.

Hôm ấy tôi và Tuấn cùng đi học về. Chúng tôi phải ra bến sông, qua đò mới có thể trở về xóm trại của mình. Lúc ấy mới độ năm giờ chiều nhưng đã có vẻ tối vì trời đầy mây đen và có mưa lác đác rơi. Bến đò vắng vẻ. Dưới đó chì có bác lái đò và một chú bộ đội đang chờ hai đứa chúng tôi đi xuống. Người nào cũng lụp xụp khoác áo mưa. Miếng gỗ bắc làm cầu xuống đò rất trơn. Tôi thận trọng đi trước, dò từng bước và đã xuống đến lòng đò. Tuấn đi sau, bỗng đến giữa cầu, Tuấn trượt chân ngã nhào xuống nước và bị dòng sông đang vào mùa nước lớn cuốn trôi đi. Thế là, nhanh như cắt, anh bộ đội trút bỏ vội vàng cái nón cối đội đầu, cái áo mưa khoác trên vai và quẳng cái ba lô nặng trên lưng xuống lòng thuyền, rồi nhảy ùm xuống lao theo Tuấn đang bị trôi xa. Chỉ mươi sải bơi dài, anh bộ đội đã đuổi kịp Tuấn lúc ấy đang chới với trên dòng nước và dường như sắp bị chìm. Anh bộ đội quàng một tay vào cổ Tuấn rồi bơi nhanh về thuyền. Bác lái chèo nhanh thuyền về phía hai người dưới nước và đã lôi được họ lên thuyền. Sự việc diễn ra thật bất ngờ và quá nhanh chóng. Tuấn chỉ bị sặc nước chút ít nhưng mọi điều nguy hiểm đã qua. Tôi thay mặt bạn cảm ơn anh bộ đội nhưng anh chỉ hiền lành cười và nói:

Mùa này, nước lũ đang về, khi qua sông các em phải hết sức cẩn thận đấy.

Đấy câu chuyện của tôi chỉ có thế, nhưng tôi và chắc là cả Tuấn nữa suốt đời sẽ chẳng quên. Anh bộ đội mà chúng tôi còn chưa biết tên đúng là một người lính Cụ Hồ dũng cảm.

Dàn ý Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm

Dàn ý - mẫu 1

1. Mở bài

- Giới thiệu về câu chuyện mà em định kể.

- Dẫn dắt vào vấn đề

2. Thân bài

- Giới thiệu câu chuyện

+ Nêu hoàn cảnh câu chuyện diễn ra: Em chứng kiến hoặc tham gia khi nào? Cảm xúc của em lúc đó ra sao?

+ Nêu tên nhân vật trong câu chuyện em muốn kể lại: trong việc làm dũng cảm em định kể có sự tham gia của những người nào?

- Kể diễn biến của câu chuyện, nhấn mạnh hành động anh hùng, dũng cảm của nhân vật. 

- Nêu lên suy nghĩ của em về việc làm hoặc sự kiện em chứng kiến về lòng dũng cảm. Bài học về ý nghĩa của lòng dũng cảm trong cuộc sống em cần học tập.

3. Kết bài.

- Cảm nhận của em về câu chuyện

Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - mẫu 2

Trong chúng ta, ai cũng đã từng phạm sai lầm. Nhưng điều quan trọng là chúng ta có nhận ra sai lầm và sửa chữa nó hay không. Em và bạn cũng đã mắc sai lầm nhưng chúng em đã dũng cảm thú nhận tội lỗi với người lớn và được tha thứ.

Gần nhà em có một khu vườn trồng cây ăn quả của bác Chính. Trong vườn có đủ loại cây: nào xoài, nào ổi, nào bưởi...Em thích nhất là cây ổi của bác. Nó là giống ổi găng, quả không lớn nhưng rất thơm, ăn rất giòn và ngọt. Không biết bác chăm sóc thế nào mà năm nào cây cũng sai trĩu quả. Năm nay cũng thế. Từng chùm ổi chín vàng lúc lỉu trên cành mỗi khi gió lùa qua kẽ lá. Mùi thơm thoang thoảng của hương ổi chín quyện với gió bay khắp nơi. Ngày nào đi học về qua em với lũ bạn cũng nhìn cây ổi với vẻ thèm thuồng. Trưa hôm đấy, em rủ bạn đi học sớm để nhân lúc vắng vẻ ăn trộm mấy quả ổi trong vườn của bác Chính. Con đường làng vắng hoe, không một bóng người. Em và Chiến, thằng bạn chơi từ hồi đầu để chỏm, nhẹ nhàng nhảy lên bờ tường rồi trèo vào vườn. Chiến quay sang em nói khẽ:

- Mày có chắc là không có ai ở đây vào buổi trưa không đấy?

- Tất nhiên, tao theo dõi mấy hôm nay rồi. Chẳng thấy ai ở đây buổi trưa cả! - Em đáp

- Ô kê, thế thì được!

Thế là hai đứa đến gần gốc ổi. Càng đến gần, mùi hương ổi càng đậm. Thơm ngọt như mời gọi chúng em. Em và Chiến lần lượt trèo lên cao, ngồi trên cành, hái từng chùm, từng chùm ổi nặng trĩu. Hai đứa vừa ăn vừa cười sung sướng. Chao ôi là ngon! Nhưng bỗng nhiên, từ phía xa xa có một bóng người thấp thoáng. Em và Chiến tái mặt. Thôi chết, bác Chiến!. Bác ấy mà bắt được, về mách bố mẹ, mách nhà trường thì chỉ có ăn đòn. Bác ấy nổi tiếng là người khó tính trong làng mà. Em vứt chùm ổi xuống, kéo tay Chiến. Hai đứa tụt xuống đến gốc thì bác Chính đã đi đến cổng khu vườn. Nhìn thấy chúng em, bác Chính quát:

- Hai thằng ranh con, chúng mày ăn trộm đấy phải không?

Bác chưa kịp đến, em và Chiến đã nhảy qua bức tường chạy trốn mất. Em còn thoáng nghe thấy tiếng bác Chính la lên đau đớn. Chắc bác bị ngã vì đuổi theo em. Cả chiều hôm ấy, em cứ băn khoăn, lo sợ mãi. Sợ bác Chính tìm đến trường hay sang nhà mách. Nhưng không, bác không làm gì cả. Em cảm thấy day dứt nên hôm sau, em và Chiến sang nhà bác Chính. Sang đến nơi, thấy bác đang ngồi xoa cái chân tím bầm, vì ngã. Em rụt rè tiến lại gần nói:

- Bác ơi, hôm qua chúng cháu trót ăn trộm mấy quả ổi trong vườn nhà bác, làm bác bị ngã thế này. Bác cho chúng cháu xin lỗi nhé.

- Không sao! - Bác cười hiền từ, mấy đứa muốn ăn thì cứ xin. Bác cho. Chứ bác ghét nhất kẻ trộm cắp. Mà hai đứa cũng dũng cảm lắm đấy. Biết sai và nhận lỗi thế là quý rồi!

Nói rồi, bác chỉ tay vào góc cửa đang để một rổ ổi to, quả nào quả nấy tròn như quả trứng gà, chín vàng và bảo chúng em mang về. Hai đứa cười tít mắt, cảm ơn bác rồi mang rổ ổi về nhà.

Qua sự việc này, em nhận ra rằng, chúng ta cần phải dũng cảm nhận lỗi nếu mình làm sai. Như thế thì ta sẽ được tha thứ.

Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - mẫu 3

Bố em là một tay vợt có hạng của Công ti giấy Bãi Bằng. Hầu như năm nào đi thi đấu bóng bàn, bố cũng đoạt giải cao. Cách đây ba năm, bố được thưởng Huy chương Vàng và phần thưởng là chiếc bình cắm hoa bằng pha lê rất đẹp. Bố quý chiếc bình ấy lắm nên chỉ đem ra cắm hoa vào những dịp đặc biệt.

Chỉ còn vài hôm nữa là đến Tết Nguyên Đán. Bà nội em đi chợ mua lá gói bánh chưng. Vì bố mẹ em đi làm đến tận chiều hai mươi tám mới được nghỉ nên ông nội bảo em cùng ông dọn dẹp, trang trí bàn thờ. Em chuyển bộ đồ bằng đồng ra trước hiên để cho ông đánh bóng. Còn em nhận phần quét bụi và lau sạch những thứ bằng sứ như khay rượu, bình rượu, bát nhang, ấm chén...

Hai ông cháu vừa làm vừa trò chuyện thật vui vẻ, ông kể chuyện lúc ông còn nhỏ, chỉ mong mau đến Tết để được mặc quần áo mới và được tiền mừng tuổi. Tết ngày xưa vui lắm! Hội làng mở gần như suốt tháng Giêng với những trò chơi dân gian hấp dẫn như đánh đu, đấu vật, đua thuyền, thổi cơm thi, chọi trâu, đánh cờ người... Sau ngày hội, tình cảm họ hàng, làng nước; chan hòa, gắn bó hơn. Nghe giọng kể tha thiết của ông, em biết ông đang nhớ và nuối tiếc một thời êm đẹp đã qua.

Dưới tay ông, cặp hạc thờ, đôi chân nến, chiếc lư hương... dần dần sáng bóng trông như mới. Công việc của em cũng đã làm xong, ông nhắc em sắp xếp các thứ vào chỗ cũ và không quên dặn phải nhẹ nhàng, cẩn thận, đừng để đổ vỡ. Miệng em vâng dạ nhưng trong bụng lại nghĩ rằng ông coi cháu cứ như trẻ lên ba!

Mọi chuyện sẽ đâu vào đấy nếu như em không nổi hứng nhấc chiếc bình pha lê lên mà gõ thử xem tiếng nó thế nào. Vừa gõ, em vừa hỏi ông: “Ông ơi, có phải tiếng thuỷ tinh thì đục, còn tiếng pha lê thì trong phải không?". Ông bảo là đúng như vậy. Em gõ thêm lần nữa rồi áp chiếc bình vào tai để nghe cho rõ. Bỗng chiếc bình tuột khỏi tay, rơi xuống đất vỡ tan. ông em giật mình thốt lên: “Thôi chết! Sao thế cháu?!”. Em sợ run người, lắp bắp “Cháu... cháu... ông ơi! Làm thế nào bây giờ hả ông?”, ông lắc đầu buồn bã: “Tiếc quá! Chiếc bình quý thế! Ông đã dặn cháu phải cẩn thận rồi mà!”. Em đứng chôn chân giữa những mảnh pha lê vương vãi trên nền nhà, đầu óc quay cuồng, chân tay luống cuống.

Có lẽ sợ quá hoá liều, em năn nỉ ông đừng nói với bố là em đánh vỡ, cứ đổ tội cho con mèo mướp là xong. Không ngờ, ông bảo: “Cháu làm ông thất vọng! Có lỗi mà không dám nhận là hèn nhát. Đổ lỗi cho người khác lại càng tệ hại hơn. Theo ông, tối nay bố về, cháu nên xin lỗi bố. Chắc là bố cháu sẽ tha lỗi. Chiếc bình quý thật đấy nhưng sự dũng cảm và trung thực còn đáng quý hơn nhiều, cháu ạ!”.

Em bật khóc trước lời khuyên chân thành ấy và thấm thía vô cùng! Chiều tối, sau bữa cơm, trước mặt mọi người trong gia đình, em đã khoanh tay, cúi đầu xin lỗi bố và chờ đợi cơn giận dữ của bố. Không ngờ, bố nói “Bố quý cái bình lắm vì nó là vật kỉ niệm; nhưng chuyện đã xảy ra rồi, tiếc cũng chẳng được. Bố mừng là con dám nhận lỗi. Bố tha thứ cho con. Lần sau, làm gì con cũng nên cẩn thận".

Sau sự việc ấy, em rút ra cho mình rất nhiều bài học bổ ích. Trong cuộc sống hằng ngày, chẳng ai có thể tránh được sơ suất lỗi lầm. Điều quan trọng là có đủ dũng cảm để nhận lỗi và sửa lỗi hay không. Em sẽ nhớ mãi lời dạy của ông về tính trung thực, một phẩm chất cơ bản của đạo làm người.

Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - mẫu 4

Hôm đó chúng tôi được học tiết đạo đức: Lòng dũng cảm. Sau khi đọc xong câu chuyện trong sách đạo đức, cô hỏi: Có bạn nào kể cho cả lớp nghe tấm gương dũng cảm mà các em được biết đến không? Trong lớp có rất nhiều cánh tay đang giơ lên cùng tiếng: Em! Em. Cô đã gọi Trúc, một bạn nữ ngồi dãy giữa, giơ tay nhưng vẻ mặt rất buồn.

Trúc đứng lên trong sự chờ đợi của các bạn. Chúng tôi đều không hiểu sao bạn không kể luôn trong sự hồi hộp của mọi người. Bạn đứng im một lúc cùng những tiếng thở dài như cố lấy tinh thần, sự bình tĩnh rồi nói: Em thưa cô! Em kể về mẹ của em, mẹ là người rất dũng cảm ạ!

Cả lớp im phăng phắc vì chúng em biết mẹ bạn đã bị mất hồi đầu năm. Bạn bắt đầu kể: Mẹ em 28 tuổi, mẹ là người chăm chỉ, luôn yêu thương bố và chúng em. Mẹ lúc nào cũng cười, chẳng bao giờ bố con em thấy mẹ buồn cả. Đến một ngày, mẹ nói bố đưa mẹ đi khám bệnh vì mẹ thấy đi lại khó khăn, bác sĩ nói phải chuyển mẹ xuống bệnh viện thành phố vì họ không xét được bệnh. Hôm sau, trước khi đi khám, mẹ chuẩn bị đồ ăn cả ngày cho chúng em và niềm nở:Hôm nay bố và mẹ đi chơi xa, chiều sẽ có mặt ở nhà, các con đi học về, ăn cơm rồi trông nhà cho bố mẹ nhé! Buổi hôm ấy, mẹ về trong mệt mỏi, yên lặng, mặt bố rầu rĩ nhưng mẹ lại không hề buồn phiền. Mẹ không quên mua quà cho 2 chị em. Chúng em không hề biết bệnh của mẹ cho đến khi bà nội hỏi bố. Bố nói mẹ bị ung thư máu giai đoạn cuối, hiện tại tuỷ và các dây thần kinh đã hoàn toàn bị phá huỷ. Bố cũng nói mẹ đã phải chịu đựng trong thời gian quá dài nhưng không nói sợ bố, con lo lắng. Cho tới khi mẹ đã quá mệt mỏi và kiệt sức mới nói ra. Em đã muốn òa khóc khi nghe bố nói vậy. Mẹ sẽ thế nào? Bố con em sẽ ra sao. Nhưng em chỉ ngồi trong bàn học mà viết ra giấy những suy nghĩ, không dám làm mẹ buồn.

Những ngày cuối cùng, khuôn mặt mẹ tái nhợt, nhưng mẹ không cau có bực bội chút nào mặc dù bố nói: Nếu bị cắn đau quá, em cứ khóc lên. Nhưng chính những lúc ấy khuôn mặt của mẹ lại trở nên rạng rỡ. Mẹ thường nói: Em có đau đâu, em vẫn ổn lắm, anh lo cho các con chu đáo thế em rất yên tâm.

Ngày mẹ biết mẹ sẽ ra đi, mẹ gọi 2 chị em đến và nói: Mẹ xa các con một thời gian dài, các con nhớ yêu thương nhau và đừng làm bố giận, mẹ lúc nào cũng dõi theo các con. Mẹ hạnh phúc khi có các con lắm! Rồi đôi mắt mẹ dần nhắm lại nhưng mẹ không hề khóc.

Kể đến đó Trúc nghẹn ngào, cả lớp cũng xúc động vô cùng. Không còn một tiếng động nào nữa, có bạn đã cúi gục xuống từ rất lâu.

Với Trúc và với chúng em, mẹ bạn là một người dũng cảm, mặc dù biết không thể vượt qua bệnh tật nhưng không khi nào người mẹ ấy làm bố con Trúc lo lắng. Đó là nỗi đau với bạn nhưng em tin rằng bạn cũng sẽ tự hào và cố gắng vì bạn có người mẹ dũng cảm, chiến thắng nỗi đau đớn của bản thân.

Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - mẫu 5

Lòng dũng cảm là một phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Việt Nam từ xưa đến nay, và ngày nay tinh thần đó vẫn được gìn giữ và phát huy. Tiêu biểu cho tinh thần dũng cảm đó chính là tấm gương của anh Nguyễn Văn Nam ở Nghệ An đã hy sinh thân mình để cứu bốn bạn giữa dòng nước xoáy.

Không chỉ có gia đình em mà tất cả mọi người khi xem tivi và đọc báo đều khâm phục trước tinh thần dũng cảm của anh Nguyễn Văn Nam, một học sinh lớp mười hai tại huyện Đô Lương tỉnh Nghệ An, thêm vào đó là sự xót thương trước sự ra đi của anh.

Hôm đó là ngày 30/4 cả nước được nghỉ nhân kỉ niệm ngày “Giải phóng miền Nam – thống nhất đất nước” trong khi anh Nam đang đi bắt chim thì nghe thấy tiếng kêu thất thanh của một bạn ở gần bờ sông, anh vội chạy ra thì thấy những cánh tay đang chới với giữa dòng nước xoáy. Không chút do dự anh đã lao xuống dòng nước để cứu người, có tất cả bốn bạn, sau khi đưa được ba bạn vào bờ anh tiếp tục quay trở lại để cứu bạn cuối cùng, khi vào gần đến bờ do đã kiệt sức anh đã dùng hết sức đẩy mạnh bạn đó vào để ba bạn trên bờ kéo lên còn bản thân anh đã bị dòng nước cuốn trôi đi mất, thấy vậy các bạn vội đi gọi người cứu nhưng không kịp, và phải mất một thời gian sau đó, gia đình và lực lượng công an mới tìm thấy thi thể của anh. Những bức ảnh được đưa lên báo hay trên ti vi ta thấy được nỗi đau, sự mất mát hằn sâu trên khuôn mặt của gia đình anh Nam, tất cả mọi người đều đau xót và cảm động. Vẫn còn đó là ước mơ và hoài bão của anh với hy vọng thi đỗ vào một trường đại học, để làm rạng danh gia đình – bố mẹ và bà của anh vừa khóc vừa kể với các nhà báo, nhưng anh đã ra đi trong sự vinh quang với một hành động cao đẹp của mình để lại niềm tiếc thương vô hạn cho gia đình, bạn bè và tất cả mọi người.

Anh Nguyễn Văn Nam là một tấm gương tiêu biểu cho lòng dũng cảm, anh được nhà trường và Đoàn thanh niên Cộng Sản Hồ Chí Minh tại nơi anh theo học tuyên dương và khen thưởng về hành động của mình. Hành động của anh như một sự thức tỉnh đối với những ai có thái độ sống thờ ơ, vô cảm đối với những người xung quanh, chỉ biết lo cho bản thân mình.

Anh Nguyễn Văn Nam xứng đáng là một tấm gương sáng về lòng dũng cảm để chúng ta học tập và noi theo, nó thể hiện một truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta, một đạo lý làm người mà mỗi chúng ta cần phải có.

Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - mẫu 6

Quảng Trị, ngày 2 tháng 8 năm 2008

Đan thân mến,

Cậu có khỏe không? Tớ thì vẫn khỏe. Chỉ là tớ và gia đình vừa mới trải qua một thời gian khó khăn thôi.

Những ngày vừa qua, báo đài liên tục đưa tin về sức tàn phá dữ dội của cơn bão lũ ở miền Trung nước ta, chắc cậu cũng biết nhỉ. Chứng kiến cảnh các chú bộ đội, công an và những người dân thường vật lộn với nước lũ tớ cảm thấy thật khâm phục lòng dũng cảm của họ. Nhưng tớ thật sự khâm phục và biết ơn được anh Hùng, người đã dũng cảm cứu Phương, em gái tớ, trong dòng nước lũ siết.

Dòng nước chảy siết, đục ngàu liên tục đổ ồ ạt từ trên cao xuống. Nó cuốn phăng mọi thứ cản bước trên đường đi qua. Nhà cửa tan hoang. Cây cối đổ rạp. Người già, trẻ nhỏ leo lên mái nhà, tay ôm túi quần áo hoặc con chó, con mèo - những con vật thân thiết với cả gia đình. Còn các anh, các bố, những thanh niên trẻ thì cố ngụp lặn trong dòng lũ cứu tài sản của gia đình bị cuốn theo. Nhà tớ cũng không ngoại lệ. Ai cũng lo sợ, vì không biết lũ còn ồ ạt đổ xuống nữa không. Nếu cứ tiếp tục thế này, không biết chúng tớ phải sống sao nữa. Tớ đang loay hoay xếp lại đống đồ đạc trên mái nhà thì nghe thấy "Ùm" một tiếng. Tớ giật mình quay lại thì không thấy Phương đâu. Một nỗi lo sợ mơ hồ nảy lên trong lòng. Tớ nhìn xuống dưới, thấy con bé đang chới với dưới dòng nước siết, liên tục gọi:

- Chị ơi, cứu em! Chị ơi, Cứu...Cứu em...

Tay chân tớ bủn rủn hết cả. Không làm gì được. Đúng lúc ấy, anh Hùng bên cạnh nhà lao xuống, cố gắng bơi trong dòng lũ. Mấy lần anh ấy bị mất đà, không theo được nước nhưng anh vẫn cố gắng bơi gần tới chỗ Phương. Cuối cùng anh cũng nắm được tay Phương, kéo con bé lại và bám chặt vào thân cây gần đấy. Lúc này bố và anh trai tớ mới bơi thuyền đến nơi để kéo cả anh Hùng và Phương lên. Anh Hùng nằm trên thuyền thở hổn hển. Con Phương thì khóc nức nở. Nó sợ đến mức mấy hôm rồi toàn ngủ mơ thôi, Đan ạ!

Cũng may là cả Phương và anh Hùng đều an toàn.

Giờ thì tớ và mọi người đều đang ở khu sơ tán, đều an toàn. Nhà thì bị lũ cuốn đi rồi. Nhưng không sao, chúng tớ sẽ xây dựng lại. Quan trọng là cả nhà tớ và nhà anh Hùng vẫn còn sống. Chỉ buồn là có những gia đình không may mắn thế....

Thôi, thư cũng đã dài, tớ đành gác bút tại đây nhé. Tớ viết thư để báo bình an và cậu không cần phải lo lắng nữa nhé!

Mong thư cậu!

Bạn cậu

Bình

Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - mẫu 7

Những năm giặc Mĩ ném bom miền Bắc, gia đình tôi sơ tán về một vùng quê, ở nhờ nhà một bạn nhỏ tên là Mến. Cùng tuổi với nhau nên tôi với Mến nhanh chóng kết thành đôi bạn thân thiết. Mĩ ngừng ném bom, tôi và gia đình về lại thị xã. Xa Mến, tôi nhớ lắm!

Hai năm sau, bố tôi đón Mến ra chơi. Tôi dẫn Mến đi thăm khắp nơi. Cái gì Mến cũng thấy lạ, ở thị xã có nhiều đường phố, nhà ngói san sát, cái cao, cái thấp, chẳng giống những ngôi nhà mái rạ, vách đất ở quê. Ban ngày, trên đường người và xe đi lại nườm nượp. Ban đêm, đèn điện lấp lánh như sao sa, thích ơi là thích!

Chỗ vui nhất là công viên, ở đây, bên cạnh vườn hoa có cầu trượt, đu quay và có cả một cái hồ lớn. Mến bảo hồ rộng thế này mà không trồng sen như ao làng của Mến. Nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng, tôi và Mến nhắc lại những kỉ niệm ngày trước, hai đứa bơi thuyền thúng ra giữa đầm để hái hoa sen. Sương đêm đọng trong lòng lá sen xanh, lóng lánh như những viên pha lê dưới ánh mặt trời buổi sớm.

Bỗng nhiên có tiếng kêu thất thanh làm cho chúng tôi phải ngừng câu chuyện:

-  Cứu với! Cứu người chết đuối!

Tôi chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Mến đã nhảy ùm xuống nước. Giữa hồ, một cậu bé đang vùng vẫy chới với. Trên bờ hồ, mấy chú bé hoảng hốt kêu la.

Mến bơi rất nhanh. Chỉ một loáng, Mến đã đến bên đứa bé, khéo léo nắm được tóc vừa đẩy lên vừa diu vào bờ. Mọi người xúm lại khen Mến dũng cảm.

Về đến nhà, sợ bố lo nên tôi không dám kể cho bố nghe việc đó. Lúc chia tay Mến, tôi quyến luyến mãi. Tôi thấy Mến rất đáng khâm phục! Sau khi Mến về quê, tôi mới nói cho bố biết chuyện. Bố bảo:

-  Người dân ở làng quê là như thế đấy, con ạ! Lúc đất nước có chiến tranh họ sẵn lòng sẻ nhà sẻ cửa cho chúng ta. Cứu người, họ không hề ngần ngại.

Tôi thấy lời nhận xét của bố rất đúng. Bạn Mến của tôi là một người nhà quê đáng yêu như thế!

Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - mẫu 8

Hôm ấy, trên đường đi học về, chúng tôi vẫn men theo con đê đi về làng. Mưa mỗi lúc một tầm tã. Tấm áo mưa nhỏ bé hầu như không thể nào che chở cho cái cặp sách khỏi bị đẫm nước.

Chúng tôi cứ lom khom bước đi. Thằng Quỳnh đi trước. Thằng Học đi thứ hai. Tôi đi sau cùng. Mưa hắt tối tăm mù mịt. Bỗng thằng Quỳnh kêu lên: “Ôi giời ơi!”. Đứa bạn yêu quý của tôi bị trượt ngã lăn xuống sông. Nó chới với. Chỉ nhìn thấy tấm áo ni lông xanh lềnh bềnh và cái đầu đen lặn xuống nhô lên. Thằng Học và tôi khóc, kêu lên thất thanh.

Vừa lúc đó, thầy Quảng phóng xe máy lướt tới. Thầy vội nhảy xuống dòng nước cuồn cuộn. Thầy túm được mảnh ni lông. Thầy ôm được thằng Quỳnh nâng lên. Nước sông chảy xiết, thầy vùng vẫy mãi mới bế thốc được đứa học trò tội nghiệp lên bờ. Thầy vác thằng Quỳnh chạy nhanh vào cái lều hộ đê gần đó, Thầy dốc nước, làm hô hấp nhân tạo mãi thằng Quỳnh hồi tỉnh dần.

Hai đứa chúng tôi mặt mày tái mét. Đứng run cầm cập. Một lúc sau, mẹ thằng Quỳnh chạy trong mưa, ướt như chuột lột, vừa khóc vừa lao tới. Thím vừa ôm lấy con vừa khóc. Thằng Quỳnh mồ côi bố, ở với mẹ.

Nắm chặt lấy hai tay thầy Quảng, mẹ thằng Quỳnh khóc và nói: “cảm ơn thầy, thầy đã cứu hai mẹ con tôi…”.

Hôm sau, chúng tôi mới biết hôm ấy thầy Quảng lên bệnh viện thăm con, đi ngang qua nghe tiếng kêu của chúng tôi mà cứu được thằng Quỳnh. Cái mũ bảo hiểm và cái kính cận của thầy bị nước lũ cuốn mất.

Thằng Hợi nói với tôi: “Thời chống Mỹ, thầy Quảng đi bộ đội đấy!”. Tôi trầm trồ: “Thầy dũng cảm quá”.

Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - mẫu 9

Câu chuyện mà tôi kể cho các bạn nghe sau đây có tựa đề là “ở lại với chiến khu”. Chuyện kể về các chiến sĩ nhỏ tuổi xin được ở lại chiến khu, sẵn sàng chiến đấu hi sinh vì Tổ quốc. Chuyện xảy ra như sau:

Tối hôm ấy, ông Trung đoàn trưởng đến lán của các em nhỏ. Nhìn khắp các chú bé một lượt, ông nhỏ nhẹ nói:

– Các em ạ! Hoàn cảnh ở chiến khu hiện nay rất khó khăn, sắp tới sẽ còn khó khăn hơn. Tuổi nhỏ của các em khó lòng vượt qua được. Vì thế, em nào muôn trở về với gia đình thì trung đoàn sẽ cho các em về. Các em nghĩ sao?

Nghe Trung đoàn trưởng nói vậy, các bạn nhỏ lặng người đi.

Ai cũng cảm thấy cổ họng mình tắc nghẹn. Lượm – một bạn nhỏ bước đến bên đống lửa đang cháy rực, giọng bạn rung lên:

– Em xin được ở lại. Thà chết ở chiến khu chứ nhất định em không về ở chung, ở lộn với bọn Tây cướp nước và bọn Việt gian bán nước.

Cả đội nhao nhao theo:

– Chúng em xin ở lại.

Thấy được quyết tâm và tình cảm tha thiết của các em muốn ở lại, ông Trung đoàn trưởng ứa nước mắt nói trong sự xúc động:

– Nếu các em đều xin ở lại, anh sẽ về báo cáo lại với ban chỉ huy nguyện vọng của các em.

Chuyện là vậy đấy. Các bạn nhỏ của chúng ta thật dũng cảm, không sợ gian khổ hi sinh sẵn sàng hiến dâng tuổi trẻ của mình cho đất nước cho quê hương, thật đáng khâm phục.

Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - mẫu 10

Hôm ấy, trên đường đi học về, chúng tôi vẫn men theo con đê đi về làng. Mưa mỗi lúc một tầm tã. Tấm áo mưa nhỏ bé hầu như không thể nào che chở cho cái cặp sách khỏi bị đẫm nước.

Chúng tôi cứ lom khom bước đi. Thằng Quỳnh đi trước. Thằng Học đi thứ hai. Tôi đi sau cùng. Mưa hắt tối tăm mù mịt. Bỗng thằng Quỳnh kêu lên: “Ôi giời ơi!”. Đứa bạn yêu quý của tôi bị trượt ngã lăn xuống sông. Nó chới với. Chỉ nhìn thấy tấm áo ni lông xanh lềnh bềnh và cái đầu đen lặn xuống nhô lên. Thằng Học và tôi khóc, kêu lên thất thanh.Vừa lúc đó, thầy Quảng phóng xe máy lướt tới. Thầy vội nhảy xuống dòng nước cuồn cuộn. Thầy túm được mảnh ni lông. Thầy ôm được thằng Quỳnh nâng lên. Nước sông chảy xiết, thầy vùng vẫy mãi mới bế thốc được đứa học trò tội nghiệp lên bờ. Thầy vác thằng Quỳnh chạy nhanh vào cái lều hộ đê gần đó, Thầy dốc nước, làm hô hấp nhân tạo mãi thằng Quỳnh hồi tỉnh dần.Hai đứa chúng tôi mặt mày tái mét. Đứng run cầm cập. Một lúc sau, mẹ thằng Quỳnh chạy trong mưa, ướt như chuột lột, vừa khóc vừa lao tới. Thím vừa ôm lấy con vừa khóc. Thằng Quỳnh mồ côi bố, ở với mẹ.Nắm chặt lấy hai tay thầy Quảng, mẹ thằng Quỳnh khóc và nói: “cảm ơn thầy, thầy đã cứu hai mẹ con tôi…”.

Hôm sau, chúng tôi mới biết hôm ấy thầy Quảng lên bệnh viện thăm con, đi ngang qua nghe tiếng kêu của chúng tôi mà cứu được thằng Quỳnh. Cái mũ bảo hiểm và cái kính cận của thầy bị nước lũ cuốn mất.Thằng Hợi nói với tôi: “Thời chống Mỹ, thầy Quảng đi bộ đội đấy!”. Tôi trầm trồ: “Thầy dũng cảm quá”.

Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - mẫu 11

Đó là một buổi tối như bao ngày, gia đình em sum vầy ăn cơm tối. Sau khi ăn cơm xong, bố mẹ cùng bà nội kể nhau nghe câu chuyện về hành động dũng cảm của anh hàng xóm cạnh nhà em. Anh đã xông pha giúp đỡ gia đình gặp tai nạn giao thông trong vụ tai nạn hồi chiều hôm đó.

Theo lời bố mẹ kể thì vào khoảng 12h trưa trên đường gần chợ. Bất ngờ một xe tải đi qua va phải chiếc xe máy được điều khiển bởi một người phụ nữ tầm trung niên và hai đứa con nhỏ. Cuộc va chạm đã làm hai đứa trẻ văng ra đường ngay tại chỗ. Người mẹ thì bị thương nặng. Trong lúc hỗn loạn, không ai dám đứng ra đỡ người mẹ đi cấp cứu. Một số người tốt đã kịp đỡ hai đứa bé. Thì tình cờ lúc đó, anh hàng xóm đi chợ về, và khi chứng kiến tình huống đó. Anh đã nhanh tay đỡ nhẹ người mẹ và đưa bà kịp thời lên trạm y tế xã.

Nghe câu chuyện xong, em không những cảm thấy ngưỡng mộ hành động cao cả của anh mà còn có thêm niềm tin vào lòng tốt, việc nghĩa. Bà em có nói, khi ở trong hoàn cảnh đó, ít ai đủ can đảm để xông pha vào vũng máu chở bệnh nhân đi. Anh chính là tấm gương về lòng dũng cảm đáng trân quý cho các thế hệ.

Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - mẫu 12

Tôi đã đọc nhiều câu chuyện về lòng can đảm. Tôi cũng được nghe thầy cô kể về những tấm gương cao cả trình bày lòng can đảm trong các trận đánh của các chiến binh chúng tôi. Tuy nhiên, trong ký ức của tôi, câu chuyện sau đây là đáng nhớ nhất đối với tôi, vì tôi đã được tận mắt chứng kiến.

Hôm ấy, tôi và Sư phụ cùng nhau tới trường. Chúng tôi phải đi tới bến sông và vượt thuyền để trở về làng của chúng tôi. Mới khoảng 5 giờ chiều, nhưng mà trời đã chạng vạng tối, mây đen và mưa loáng thoáng. Bến vắng. Dưới thuyền chỉ có người lái thuyền và 1 người lính đang đợi 2 chúng tôi xuống thuyền. Mọi người đều mặc đồ mưa. Đoạn gỗ làm cầu xuống thuyền rất trơn. Tôi cẩn trọng đi về phía trước, lần theo từng bước và chạm đến đáy thuyền. Tuấn tuân theo, bất thần tới giữa cầu Tuấn bị trượt chân ngã xuống nước và bị dòng sông cuốn đi vào mùa nước mập. Và cứ thế, nhanh như cắt, người lính mau chóng cởi mũ sắt và đồ mưa trên vai, ném chiếc 3 lô trĩu nặng trên lưng xuống thuyền rồi nhảy xuống theo Chúa đang trôi xa. Mới bơi được mười đoạn, chiến binh đã đuổi kịp Master khi ấy đang vẫy vùng trên mặt nước và có vẻ như sắp chết trôi. Người lính vòng tay qua cổ Sư phụ và mau chóng bơi quay về thuyền. Người tài xế mau chóng chèo thuyền về phía 2 người dưới nước và kéo họ lên thuyền. Nó xảy ra quá đột ngột và quá nhanh. Sư phụ chỉ bị sặc nước 1 chút là hết nguy nan rồi. Tôi thay mặt bạn cảm ơn người lính, nhưng mà anh đấy chỉ cười hiền và nói:

– Mùa này nước lũ về, lúc qua sông phải cực kỳ cẩn thận.

Đấy chỉ là câu chuyện của tôi, nhưng mà tôi và tôi kiên cố rằng cả đời này ông sẽ ko bao giờ quên. Người lính nhưng chúng tôi thậm chí ko biết tên là chiến sĩ can đảm của Bác Hồ.

Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - mẫu 13

Tôi đã được đọc nhiều truyện viết về lòng dũng cảm. Tôi cũng đã nghe thầy giáo kể về những tấm gương cao đẹp thể hiện lòng dũng cảm trong chiến đâu của bộ đội ta. Tuy nhiên, trong trí nhớ của tôi thì câu chuyện sau đây đã gây cho tôi một ấn tượng sâu sắc nhất, vì chính tôi đã chứng kiến chuyện này.

Hôm ấy tôi và Tuấn cùng đi học về. Chúng tôi phải ra bến sông, qua đò mới có thể trở về xóm trại của mình. Lúc ấy mới độ năm giờ chiều nhưng đã có vẻ tối vì trời đầy mây đen và có mưa lác đác rơi. Bến đò vắng vẻ. Dưới đò chỉ có bác lái đò và một chú bộ đội đang chờ hai đứa chúng tôi đi xuống. Người nào cũng lụp xụp khoác áo mưa. Miếng gỗ bắc làm cầu xuống đò rất trơn. Tôi thận trọng đi trước, dò từng bước và đã xuống đến lòng đò. Tuấn đi sau, bỗng đến giữa cầu, Tuấn trượt chân ngã nhào xuống nước và bị dòng sông đang vào mùa nước lớn cuốn trôi đi. Thế là, nhanh như cắt, anh bộ đội trút bỏ vội vàng cái nón cối đội đầu, cái áo mưa khoác trên vai và quẳng cái ba lô nặng trên lưng xuống lòng thuyền, rồi nhảy ùm xuống lao theo Tuấn đang bị trôi xa. Chỉ mươi sải bơi dài, anh bộ đội đã đuổi kịp Tuấn lúc ấy đang chới với trên dòng nước và dường như sắp bị chìm. Anh bộ đội quàng một tay vào cổ Tuấn rồi bơi nhanh về thuyền. Bác lái chèo nhanh thuyền về phía hai người dưới nước và đã lôi được họ lên thuyền. Sự việc diễn ra thật bất ngờ và quá nhanh chóng. Tuấn chỉ bị sặc nước chút ít nhưng mọi điều nguy hiểm đã qua. Tôi thay mặt bạn cảm ơn anh bộ đội nhưng anh chỉ hiền lành cười và nói:

- Mùa này, nước lũ đang về, khi qua sông các em phải hết sức cẩn thận đấy.

Đấy câu chuyện cua tôi chỉ có thế, nhưng tôi và chắc là cả Tuấn nữa suốt đời sẽ chẳng quên. Anh bộ đội mà chúng tôi còn chưa biết tên đúng là một người lính Cụ Hồ dũng cảm.

Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - mẫu 14

Lòng dũng cảm là một phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Việt Nam từ xưa đến nay, và ngày nay tinh thần đó vẫn được gìn giữ và phát huy. Tiêu biểu cho tinh thần dũng cảm đó chính là tấm gương của anh Nguyễn Văn Nam ở Nghệ An đã hy sinh thân mình để cứu bốn bạn giữa dòng nước xoáy.

Không chỉ có gia đình em mà tất cả mọi người khi xem ti vi và đọc báo đều khâm phục trước tinh thần dũng cảm của anh Nguyễn Văn Nam, một học sinh lớp mười hai tại huyện Đô Lương tỉnh Nghệ An, thêm vào đó là sự xót thương trước sự ra đi của anh.

Hôm đó là ngày 30/4 cả nước được nghỉ nhân kỉ niệm ngày “Giải phóng miền Nam – thống nhất đất nước” trong khi anh Nam đang đi bắt chim thì nghe thấy tiếng kêu thất thanh của một bạn ở gần bờ sông, anh vội chạy ra thì thấy những cánh tay đang chới với giữa dòng nước xoáy. Không chút do dự anh đã lao xuống dòng nước để cứu người, có tất cả bốn bạn, sau khi đưa được ba bạn vào bờ anh tiếp tục quay trở lại để cứu bạn cuối cùng, khi vào gần đến bờ do đã kiệt sức anh đã dùng hết sức đẩy mạnh bạn đó vào để ba bạn trên bờ kéo lên còn bản thân anh đã bị dòng nước cuốn trôi đi mất, thấy vậy các bạn vội đi gọi người cứu nhưng không kịp, và phải mất một thời gian sau đó, gia đình và lực lượng công an mới tìm thấy thi thể của anh. Những bức ảnh được đưa lên báo hay trên ti vi ta thấy được nỗi đau, sự mất mát hằn sâu trên khuôn mặt của gia đình anh Nam, tất cả mọi người đều đau xót và cảm động. Vẫn còn đó là ước mơ và hoài bão của anh với hy vọng thi đỗ vào một trường đại học, để làm rạng danh gia đình – bố mẹ và bà của anh vừa khóc vừa kể với các nhà báo, nhưng anh đã ra đi trong sự vinh quang với một hành động cao đẹp của mình để lại niềm tiếc thương vô hạn cho gia đình, bạn bè và tất cả mọi người.

Anh Nguyễn Văn Nam là một tấm gương tiêu biểu cho lòng dũng cảm, anh được nhà trường và Đoàn thanh niên Cộng Sản Hồ Chí Minh tại nơi anh theo học tuyên dương và khen thưởng về hành động của mình. Hành động của anh như một sự thức tỉnh đối với những ai có thái độ sống thờ ơ, vô cảm đối với những người xung quanh, chỉ biết lo cho bản thân mình.

Anh Nguyễn Văn Nam xứng đáng là một tấm gương sáng về lòng dũng cảm để chúng ta học tập và noi theo, nó thể hiện một truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta, một đạo lý làm người mà mỗi chúng ta cần phải có.

Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - mẫu 15

Câu chuyện mà tôi kể cho các bạn nghe sau đây có tựa đề là "ở lại với chiến khu". Chuyện kể về các chiến sĩ nhỏ tuổi xin được ở lại chiến khu, sẵn sàng chiến đấu hi sinh vì Tổ quốc. Chuyện xảy ra như sau: Tối hôm ấy, ông Trung đoàn trưởng đến lán của các em nhỏ. Nhìn khắp các chú bé một lượt, ông nhỏ nhẹ nói:

- Các em ạ! Hoàn cảnh ở chiến khu hiện nay rất khó khăn, sắp tới sẽ còn khó khăn hơn. Tuổi nhỏ của các em khó lòng vượt qua được. Vì thế, em nào muôn trở về với gia đình thì trung đoàn sẽ cho các em về. Các em nghĩ sao? Nghe Trung đoàn trưởng nói vậy, các bạn nhỏ lặng người đi. Ai cũng cảm thấy cổ họng mình tắc nghẹn. Lượm - một bạn nhỏ bước đến bên đống lửa đang cháy rực, giọng bạn rung lên:

- Em xin được ở lại. Thà chết ở chiến khu chứ nhất định em không về ở chung, ở lộn với bọn Tây cướp nước và bọn Việt gian bán nước. Cả đội nhao nhao theo:

- Chúng em xin ở lại. Thấy được quyết tâm và tình cảm tha thiết của các em muốn ở lại, ông Trung đoàn trưởng ứa nước mắt nói trong sự xúc động:

- Nếu các em đều xin ở lại, anh sẽ về báo cáo lại với ban chỉ huy nguyện vọng của các em.

Chuyện là vậy đấy. Các bạn nhỏ của chúng ta thật dũng cảm, không sợ gian khổ hi sinh sẵn sàng hiến dâng tuổi trẻ của mình cho đất nước cho quê hương, thật đáng khâm phục.

Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - mẫu 16

Lòng dũng cảm là một phẩm chất đáng quý của con người và không hề phân biệt độ tuổi, giới tính. Em đã được nhìn thấy một tấm gương đầy lòng dũng cảm ở một cậu bé học sinh lớp 1.

Chiều hôm ấy, sau khi tan học, em đã ở lại để tưới nước cho vườn hoa của lớp. Tình cờ, em nhìn thấy hai cậu bé lớp 1 đang chơi đá bóng với nhau ở phía gần cửa lớp học. Mọi chuyện hết sức bình thường cho đến khi em nghe thấy tiếng vỡ vang lên. Chạy lại nhìn, em phát hiện một chậu xương rồng ở hành lang đã bị vỡ do bóng chạm vào. Ngay lập tức, thầy tổng phụ trách cũng tiến lại gần, vẻ mặt căng thẳng. Thấy hiện trường, thầy đã nghiêm túc hỏi hai cậu bé, rằng ai là người làm vỡ chậu cây. Từ trước đến nay, thầy tổng phụ trách luôn là người mà học sinh cả trường kính sợ. Ngay cả em là một học sinh lớp 4 rồi, nhưng nghe thấy hỏi như vậy cũng thấy sợ hãi cùng. Hai cậu bé ấy đều đã rơm rớm nước mắt vì lo sợ. Nhưng rồi, một cậu bé đã lấy hết can đảm, bước về phía trước, chủ động nhận lỗi với thầy tổng phụ trách. Em nhìn thấy được bàn tay của em ấy run run nắm lấy vạt áo. Chắc hẳn em ấy đã rất lo sợ về việc có thể sẽ bị phạt, bị cảnh cáo trước toàn trường. Nhưng em ấy vẫn dũng cảm thừa nhận lỗi sai của mình, chứ không đùn đẩy cho bạn hay cố tình im lặng. Điều đó khiến em rất ngạc nhiên. Sau khi thấy cậu học sinh nhỏ dũng cảm thừa nhận lỗi lầm của mình, thầy tổng phụ trách đã khiển trách hai cậu bé rằng lần sau không được chơi bóng trên hành lang lớp nữa. Và phạt hai cậu quét dọn phần bị vỡ của chậu cây. Sau khi thầy rời đi, hai bạn nhỏ vừa dọn chậu cây bị vỡ vừa mỉm cười với nhau sung sướng.

Trong nụ cười của cậu bé ấy, em nhìn thấy hình dáng của một người anh hùng dũng cảm.

Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - mẫu 17

Khi ai hỏi em về một tấm gương dũng cảm, em sẽ nhớ ngay về bác Hải - người hàng xóm đáng kính của mình.

Bác Hải là một người thợ làm vườn rất mát tay. Vườn hoa của bác lúc nào cũng tươi tốt và là nơi cung cấp hoa tươi cho các cửa hàng trong thị trấn. Một ngày nọ, khi bác ấy đang trên đường về nhà sau khi đi giao hoa, thì bắt gặp cảnh tượng một người đàn ông hung dữ đang cố tình đánh đập một em nhỏ. Thế là, bác Hải liền dừng xe chạy lại can ngăn. Tuy người đàn ông kia đang say rượu và hung dữ vô cùng nhưng bác ấy không hề chùn bước. Bác Hải tiến lại từ đằng sau, cầm tay người đàn ông hung dữ và kéo ông ta ra xa đứa trẻ tội nghiệp. Rồi bác Hải đè hắn xuống đất, khống chế hắn. Trong lúc đó, bác bị hắn đánh vào chân rất mạnh, nhưng vẫn quyết không buông tay. Lúc này, mọi người xung quanh cũng liền chạy lại, giúp bác đưa người đàn ông say rượu về nhà. Sự dũng cảm của bác Hải hôm đó khiến ai ai cũng nể phục.

Còn với em thì bác ấy chính thức trở thành một người anh hùng đích thực!

Xem thêm các bài văn mẫu lớp 4 hay, ngắn nhất khác:


Giải bài tập lớp 4 sách mới các môn học