Top 30 Kể lại một truyện cổ tích bằng lời một nhân vật

Tổng hợp trên 30 Kể lại một truyện cổ tích bằng lời một nhân vật hay nhất giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.

Kể lại một truyện cổ tích bằng lời một nhân vật - mẫu 1

Kính chào thầy cô và các bạn. Tên khai sinh của tôi là...... Tuy nhiên, để phù hợp với chủ đề bài nói hôm nay của mình, Tôi là nhân vật người em trong câu chuyện Cây khế.

Đầu tiên, xin giới thiệu đôi nét về gia cảnh và thân thế tôi như thế này: Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân. Vì chăm chỉ làm lụng nên bố mẹ tội cũng có bát ăn bát để, hi vọng sau này cho anh em tôi làm vốn sinh nhai. Nhưng rồi cha mẹ tôi mất đột ngột. Anh trai tôi đã không làm như lời cha mẹ dặn trước lúc lâm chung là chia đều tài sản cho hai anh em mà chiếm hết gia tài, chỉ để lại cho tôi một túp lều nhỏ và cây khế còi cọc ở góc vườn.

Tôi chấp nhận mà không hề kêu ca, than phiền gì. Hằng ngày, tôi phải mò cua bắt ốc, cày thuê, cuốc mướn để sống. Cây khế trở thành tài sản quý giá nhất và là người bạn thân thiết của tôi. Tôi chăm sóc nó chu đáo, tận tình như người bạn. Vì vậy mà cây khế lớn rất nhanh và chẳng bao lâu đã ra hoa kết quả. Đến mùa khế chín, những chùm khế chín vàng óng, thơm lừng báo hiệu một mùa khế bội thu. Không thể nào nói hết được niềm hạnh phúc của mọi người trong gia đình tôi. Tôi đã đan những chiếc sọt để ngày mai đem khế ra chợ đổi lấy gạo. Sáng hôm đó, khi vừa thức dậy, tôi đã nhìn thấy trên cây khế có một con chim to với bộ lông sặc sỡ đang ăn những quả khế chín. Lòng tôi đau như cắt. Tôi chạy đến dưới gốc cây và nói: “Chim ơi! Ngươi ăn khế của ta thì gia đình ta biết lấy gì để sống?”. Chim bỗng ngừng ăn và cất tiếng trả lời: “Ăn một quả trả một cục vàng, may túi ba gang mang đi mà đựng”. Nói rồi chim bay đi. Tôi không tin lắm vào chuyện lạ lùng đó nhưng vẫn bảo vợ may cho mình một chiếc túi ba gang. Sáng hôm sau, chim đến từ sớm và đưa tôi ra một hòn đảo nhỏ giữa biển. Tôi không thể tin vào những gì hiện ra trước mắt. Cả hòn đảo toàn vàng bạc châu báu chất đống. Cả hòn đảo ánh lên màu vàng làm tôi bị lóa mắt. Không hề có một bóng người. Tôi cảm thấy lo sợ, cứ đứng yên một chỗ. Nhưng rồi chim vỗ cánh và giục giã: “Anh hãy lấy vàng bạc, châu báu vào túi, rồi tôi đưa về.”. Lúc đó tôi mới dám nhặt vàng cho vào đầy túi ba gang rồi lên lưng chim để trở về đất liền.

Từ đó, gia đình tôi không còn phải ăn đói mặc rách nữa. Tôi dựng một căn nhà khang trang ngay trong khu vườn, nhưng vẫn giữ lại túp lều và cây khế.

Tôi dùng số của cải đó chia cho những người dân nghèo khổ trong làng. Cũng không hiểu sao từ bữa đó, chim không còn đến ăn khế nữa. Cây khế bây giờ đã to lớn, toả bóng mát xuống cả một góc vườn. Mùa khế nào tôi cũng chờ chim thần đến để bày tỏ lòng biết ơn.

Tiếng lành đồn xa, câu chuyện lan đến tai người anh trai tôi. Một sáng, anh đến nhà tôi rất sớm. Đây là lần đầu tiên anh tới thăm tôi kể từ ngày bố mẹ mất. Anh đòi tôi đổi toàn bộ gia sản của anh lấy túp lều và cây khế. Tôi rất buồn khi phải chia tay với căn nhà và cây khế. Nhưng trước lời cầu khẩn của anh, tôi đành bằng lòng. Cả gia đình anh chuyển về túp lều cũ của tôi. Ngày nào anh cũng ra dưới gốc khế chờ chim thần đến. Mùa khế chín, chim cũng trở về ăn khế. Vừa thấy chim, anh tôi đã khóc lóc, kêu gào thảm thiết và đòi chim phải trả vàng. Chim cũng hứa sáng mai sẽ đưa anh tôi ra đảo vàng và dặn may túi ba gang. Tối hôm đó, anh tôi thức cả đêm để may túi mười gang ngày mai đi lấy vàng. Sáng hôm sau, vừa ra tới đảo vàng, anh tôi đã hoa mắt bởi vàng bạc châu báu của hòn đảo. Anh tôi vội nhét vàng vào đầy túi mười gang, vào túi quần, túi áo và mồm cũng ngậm vàng nữa. Trên đường trở về nhà, chim nặng quá, kêu anh tôi vứt bớt vàng xuống biển cho đỡ nặng. Vốn tính tham lam, anh không những không vứt bớt xuống mà còn bắt chim bay nhanh hơn. Nặng quá, chim càng lúc càng mệt. Đôi cánh trở nên quá sức, yếu dần. Cuối cùng, không còn gắng được nữa, chim chao đảo rồi hất luôn anh tôi xuống biển cùng với số vàng.

Tôi trở lại sống ở nhà cũ, cùng túp lều và cây khế. Nhưng chim thần không bao giờ còn quay trở lại nữa… Anh trai tôi đã không thể quay trở về chỉ vì lòng tham vô đáy. Một nỗi buồn man mác dâng lên trong lòng tôi.

Trên đây là phần trình bày của tôi, rất mong lắng nghe những ý kiến nhận xét và góp ý của mọi người. Xin trân trọng cảm ơn.

Kể lại một truyện cổ tích bằng lời một nhân vật - mẫu 2

Tôi và Tấm là hai chị em cùng cha khác mẹ. Chúng tôi sống trong một gia đình khá giả. Cha mất sớm, cả hai ở với mẹ của tôi. Trong nhà, chị Tấm phải làm hết mọi việc nặng nhọc từ việc nhà đến việc đồng áng. Còn tôi thì không phải làm việc gì cả.

Một hôm, mẹ đưa cho hai chị em mỗi người một cái giỏ và bảo ra đồng bắt con tôm cái tép, hứa rằng:

– Hễ đứa nào bắt được đầy giỏ thì thưởng cho một cái yếm đỏ.

Chị Tấm nhờ mò cua bắt ốc đã quen nên chỉ một buổi là được đầy giỏ vừa cá vừa tép. Còn tôi thì mải chơi, đến cuối buổi vẫn chưa bắt được gì. Tôi nhanh trí, liền bảo với chị Tấm:

– Chị Tấm ơi chị Tấm! Đầu chị lấm, chị hụp cho sâu, kẻo về mẹ mắng.

Chị Tấm tin lời tôi ngay, bèn xuống ao lội ra chỗ sâu tắm rửa. Thừa dịp đó, tôi liền trút hết tép của Tấm vào giỏ của mình rồi ba chân bốn cẳng về trước để nhận chiếc yếm đào. Tấm trở về nhà thì bị mẹ tôi mắng cho một trận.

Từ hôm ấy trở đi, cứ sau bữa ăn, tôi lại thấy chị ta để dành một phần cơm. Thấy kì lại, tôi bèn rình xem thì phát hiện ra Tấm đang nuôi một con cá bống. Mỗi lần nghe lời Tấm gọi, bống lại ngoi lên mặt nước đớp những hạt cơm được ném xuống. Tôi liền mách mẹ ngay. Biết chuyện, tối hôm ấy, mẹ tôi gọi Tấm lại rồi bảo chị ta sáng mai dậy sớm đi chăn trâu, và dặn rằng:

– Con ơi con! Làng đã bắt đầu cấm đồng rồi đấy. Mai con đi chăn trâu, phải chăn đồng xa, chớ chăn đồng nhà, làng bắt mất trâu.

Chị Tấm không chút nghi ngờ, sáng hôm sau đưa trâu đi ăn thật xa. Ở nhà mẹ con tôi liền ra giếng, gọi y hệt lời chị Tấm. Cá bống hiện lên thật, tôi và mẹ liền bắt lấy nó rồi đem giết thịt.

Ít lâu sau, nhà vua mở hội luôn mấy đêm ngày. Già trẻ trai gái các làng đều nô nức đi xem. Hai mẹ con con tôi cũng sắm sửa quần áo đẹp để đi trẩy hội. Thấy Tấm cũng muốn đi, mẹ tôi liền lấy một thúng gạo và một thúng thóc với nhau, rồi bảo chị:

– Con hãy nhặt cho xong chỗ gạo này rồi có đi đâu hãy đi, đừng có bỏ dở, về không có gì để thổi cơm dì đánh đó.

Kỳ lạ là ngày hôm đó, tôi nhìn thấy một người rất giống chị Tấm ở lễ hội. Nhưng khi trở về thì vẫn thấy chị ta ở nhà, công việc mẹ giao cũng đã xong.

Một thời gian sau, nhà vua hạ lệnh cho rao mời tất cả đám đàn bà con gái đi xem hội đến ướm thử giày. Và hễ ai đi vừa chiếc giày thì vua sẽ lấy làm vợ. Tôi cũng đếm thử nhưng không vừa. Nhìn thấy chhị Tấm từ xa, tôi liền nói với mẹ:

– Mẹ ơi, hình như chị Tấm nhà ta cũng đến thử giày đấy!

Mẹ tôi liền bĩu môi, nói:

– Chuông khánh còn chẳng ăn ai. Nữa là mảnh chĩnh vứt ngoài bờ tre.

Nhưng khi chị Tấm đặt chân vào giày thì vừa như in. Chị ta còn lấy ra một chiếc giày khác giống y hệt. Thế rồi, chị Tấm được vua đón vào cung làm hoàng hậu.

Tuy sống trong hoàng cung, chị Tấm vẫn không quên ngày giỗ cha. Khi chị ta về sửa soạn đám giỗ, mẹ tôi liền bảo:

– Trước đây con quen trèo cau, con hãy trèo xé lấy một buồng để cúng bố.

Chị Tấm vâng lời mẹ tôi, trèo lên cây. Thấy cây rung chuyển liền hỏi:

– Dì làm gì dưới gốc thế?

– Gốc cau lắm kiến, dì đuổi kiến cho nó khỏi lên đốt con.

Chị Tấm chưa kịp xé cau thì cây đã đổ, chị ta ngã lộn cổ xuống ao và chết. Mẹ liền đưa tôi vào hoàng cung để thay cho chị Tấm.

Một hôm, tôi đang ngồi giặt áo cho vua ở giếng, thì có con chim vàng anh ở đâu bay đến, dừng lại trên một cành cây, kêu lên:

– Phơi áo chồng tao phơi lao phơi sào, chớ phơi bờ rào, rách áo chồng tao.

Sau đó, chim vàng anh bay thẳng vào cung điện đậu ở cửa sổ, hót lên rất vui tai. Vua đi đâu, chim bay đến đó. Nhà vua yêu quý vàng anh quên cả ăn ngủ. Tôi liền về nhà mách mẹ. Mẹ tôi bảo cứ bắt chim làm thịt ăn rồi kiếm điều nói dối vua. Trở lại cung vua, tôi nhân lúc vua đi vắng, bắt chim làm thịt ăn, rồi vứt lông chim ở ngoài vườn. Thấy mất vàng anh, vua hỏi, tôi trả lời rằng:

– Thiếp có mang thèm ăn thịt chim nên trộm phép bệ hạ đã giết thịt ăn mất rồi.

Nhà vua không nói gì cả. Thật kì lạ là ở chỗ lông chim vàng anh mọc lên một cây xoan đào, cành lá xum xuê, tỏa bóng mát. Vua sai người mắc võng, ngày ngày nằm ở đó nghỉ ngơi. Tôi thấy vậy thì tức lắm, sai thợ chặt cây làm khung cửi. Khi vua hỏi, tôi lại nói dối:

– Cây bị đổ vì bão, thiếp sai thợ chặt làm khung cửi để dệt áo cho bệ hạ.

Khung cửi đóng xong, tôi vừa ngồi dệt vào dệt thì nghe thấy tiếng kêu:

“Cót ca cót két

Lấy tranh chồng chị,

Chị khoét mắt ra”

Tôi sợ hãi lắm, liền về nhà mách mẹ. Mẹ khuyên tôi đốt quách khung cửi rồi đem tro đi đổ cho rõ xa để được yên tâm. Tôi làm theo, đem đốt khung cửi rồi đổ tro ra thật xa hoàng cung.

Nhà vua có việc phải đi xa, khi trở về thì cùng với chị Tấm. Thấy chị ta không chết, lại còn xinh đẹp hơn xưa, tôi lấy làm sợ hãi lắm. Một hôm, tôi liền đến hỏi chị:

– Chị Tấm ơi chị Tấm, sao chị càng ngày càng đẹp thế?

Chị không trả lời mà chỉ hỏi lại tôi:

– Có muốn đẹp như vậy không để chị giúp?

Tôi bằng lòng ngay, rồi làm theo lời chị Tấm. Cuối cùng tôi đã phải nhận lấy hậu quả là cái chết đầy đau đớn.

Kể lại một truyện cổ tích bằng lời một nhân vật - mẫu 3

Tôi là một bà lão sống một mình trong ngôi nhà nhỏ. Tôi đã già yếu, không thể làm việc nữa và không có ai giúp đỡ, vì vậy cuộc sống của tôi rất khó khăn. Mỗi ngày, tôi phải ra đồng để kiếm ốc và cua để kiếm sống. Một ngày nọ, tôi tình cờ bắt được một con ốc xinh đẹp. Vỏ của nó có màu xanh biếc và tỏa sáng dưới ánh sáng mặt trời. Tôi thấy ốc đẹp quá, không muốn bán nên mang về và thả vào cái chum nước ở sân.

Kỳ diệu là từ đó, sau khi tôi đi làm về, nhà cửa luôn sạch sẽ và gọn gàng, vườn được chăm sóc cẩn thận, lợn gà no nê. Đặc biệt hơn cả, trên bàn có luôn mâm cơm đã sắp sẵn. Ban đầu tôi nghĩ hàng xóm thương xót cho bà lão cô đơn này và đã giúp đỡ tôi. Nhưng không phải vậy.

Tôi quyết định phải tìm hiểu ai đã giúp tôi một cách thầm lặng. Một ngày, tôi giả vờ đi làm như bình thường. Nhưng thực ra, khi tôi đi được nửa đường, tôi quay lại và tìm một nơi kín đáo để rình xem. Tôi chờ đợi mãi cuối cùng cũng thấy một cô gái tuổi đôi mươi xuất hiện từ trong chum nước. Cô gái trông xinh đẹp như tiên nữ từ thiên đường xuống trần gian. Cô ấy đi vào nhà và bắt đầu quét dọn, lau chùi nhà cửa, sân vườn và cho lợn gà ăn uống.

Tôi hoàn toàn ngạc nhiên. Tưởng chừng như cô gái đã lặn vào vỏ ốc và biến mất, tuy nhiên tôi đã tiến lại gần chum nước và cầm vỏ ốc lên rồi đập vỡ thành từng mảnh. Tôi không muốn cô gáI biến mất vào trong vỏ ốc, tôI muốn có cộI sống bên em nên đã làm như vậy.

Khi nghe tiếng va chạm, cô gái hốt hoảng chạy lại bên chum nước để trốn trong vỏ ốc, nhưng đã quá muộn. Tôi thấy cô gái ngạc nhiên, tôi lên tiếng:

-"Con gái ơi! Hãy ở lại với tôi"

Cô gái đồng ý và từ đó, nàng tiên ốc trở thành người con gái yêu quý của tôi. Nhờ cô ấy, cuộc sống của tôi trở nên hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Kể lại một truyện cổ tích bằng lời một nhân vật - mẫu 4

Cha mẹ mất sớm, để lại hai anh em tôi nương tựa nhau. Kể từ ngày tôi lấy vợ, bèn chướng mắt chú em, sợ chú ta cướp mất gia sản. Nghe lời vợ, tôi đuổi em trai ra khỏi nhà, rồi phân cho túp lều tranh rách nát và cây khế già.

Ấy vậy mà một thời gian sau, em trai tôi chẳng biết có tiền từ đâu mà trở nên giàu có nức tiếng mọt vùng. Tôi lân la lại hỏi chuyện mới biết: hóa ra do có chim thần ăn khế nên trả vàng. Tôi bèn lấy cả gia sản của mình để đổi lại cây khế với người em. Em trai tôi cũng ngoan ngoãn đồng ý.

Để chuẩn bị cho chuyến đi, tôi còn bản vợ may cái túi mười hai gang để chở vàng. Buổi sáng hôm ấy, chim thần lại đến ăn khế, tôi cũng ra bắt chước chú em bảo: "Chim thần hãy bay đi chỗ khác, đừng ăn khế nhà tôi. Nhà tôi nghèo, phải trông chờ vào việc bán khế kiếm miếng ăn qua ngày." Chim cũng đáp lại: "Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng." Thế là chim chở tôi bay qua biển lớn, đến một hòn đảo xa. Trời ơi, khi bước chân đến đây, trước mắt tôi là những núi vàng lung linh, rực rỡ. Tôi chạy đến rồi nhét lấy, nhét để vào túi 12 gang đã chuẩn bị. Ngồi lên chim thần lần nữa, chim bảo tôi bỏ bớt vàng lại, vì nặng quá rồi không bay được. Tôi vẫn tiếc lắm, chả bỏ cục vàng nào, nói chim cứ cố bay đi. Ra đến biển lớn, gió to quá, chim chẳng bay nổi mà rớt xuống biển. Tôi cũng bị sóng đánh bay mất. Nhìn số vàng rời khỏi tay cùng sự sống đang tuột từng phút giây khỏi cơ thể, tôi hối hận vô cùng. Giá như tôi không tham lam thì tốt biết bao nhiêu!

Kể lại một truyện cổ tích bằng lời một nhân vật - mẫu 5

Tôi là nhân vật Chim Thần trong một câu chuyện cổ tích hay trong truyền thống văn hóa Việt Nam. Hôm nay, tôi muốn kể lại câu chuyện đó cho tất cả mọi người nghe.

Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em sống trong một gia đình có cha mẹ bị mất sớm. Khi anh trai lấy vợ, họ quyết định chia phần gia sản của bố mẹ. Với sự tham lam của mình, anh trai lấy toàn bộ tài sản và chỉ để lại cho em trai một miếng đất nhỏ và cây khế ở cuối vườn. Cuộc sống của anh trai và vợ trở nên thịnh vượng dựa vào tài sản đã có sẵn, trong khi em trai phải làm công việc thuê để kiếm sống qua ngày.

Đến mùa cây khế ra hoa kết quả, em trai dựa vào cây khế để kiếm sống qua ngày. Tôi là loại chim yêu thích ăn các loại hoa quả nên khi bay qua nhà của em trai và nhìn thấy những quả khế chín rộ, tôi liền lao xuống ăn hết từ quả này sang quả khác. Em trai buồn bã đi gặp tôi và than thở:

"Chim ơi! Tài sản của tôi chỉ có cây khế này. Chim ăn hết, tôi sẽ sống sao đây?"

Tôi nhanh chóng trả lời:

"Ăn một quả, trả cục vàng. May túi ba gang mang đi mà đựng."

Tôi giữ lời hứa và sáng hôm sau tôi đưa em trai ra biển để kiếm vàng. Em trai đã thu thập đủ một túi ba gang và nhờ tôi chở về nhà. Kể từ đó, cuộc sống của em trai trở nên giàu có và sung túc.

Đến mùa cây khế năm sau, tôi lại ghé qua nhà em trai và ăn hoa quả như lần trước. Tương tự như lúc trước, tôi đã nói với vợ chồng người anh rằng:

"Ăn một quả, trả một cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng."

Người anh không kìm được sự tham lam trong lòng. Hắn xúc đồng tiền vàng, bạc, châu báu vào túi mười hai gang cho đến khi nó tràn đầy. Thậm chí, hắn còn nhét những thứ có thể nhét được vào trong người. Hắn leo lên lưng tôi và vì sự nặng nề, tôi phải vỗ cánh nhiều lần để có thể bay lên từ mặt đất. Nhưng khi tôi bay qua biển rộng, do cái túi quá nặng và do một cơn gió bất ngờ xô đến, tôi không thể duy trì sự ổn định và cuối cùng đã phải gạt hắn xuống biển sâu cùng với túi vàng.

Vậy là đã kết thúc cuộc sống của kẻ tham lam không biết quý trọng tình yêu. Đó là câu chuyện về Cây khế.

Kể lại một truyện cổ tích bằng lời một nhân vật - mẫu 6

Tôi là Lý Thông, một người chuyên bán rượu. Trong một lần đi bán rượu ở xã Cao Bình, ngồi nghỉ chân tại một quán nước gần gốc đa, tôi thấy một người vác về một đống củi to, tôi nghĩ bụng đây chắc chắc là một người có sức khỏe phi thường, liền lấn lá làm quen. Anh ta tên là Thạch Sanh, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, của cải chẳng có gi ngoài chiếc búa cha để lại. Tôi biết tên này thật thà, dễ lợi dụng nên đã quyết định kết nghĩa anh em với nó và cho nó về nhà tôi ở.

Thật đúng là gặp phải của hớ, từ ngày có nó mẹ con tôi đỡ vất vả đi nhiều. Bấy giờ, trong vùng có một con chằn tinh rất hung ác, phép thuật vô song, thường xuyên bắt người ăn thịt. Để yên ổn, dân làng tình nguyện nộp người cho nó để nó ăn thịt, không quấy phá dân làng nữa. Lần đó, đến lượt tôi, tôi bèn nghĩ ra cách là nhờ Thạch Sanh đi thay mình. Tối đó, tôi mời Thạch Sanh ăn uống no say, rồi cất lời nhờ cậy đi trông miếu thay mình vì mình còn phải cất mẻ rượu mới. Thạch Sanh không nghĩ ngợi nhiều liền nhận lời ngay. Tôi và mẹ vui mừng lắm.

Đêm hôm đó, tôi đang ngủ say thì bỗng có tiếng gọi của Thạch Sanh, mẹ con tôi nghĩ Thạch Sanh về đòi mạng, mẹ con tôi van xin khẩn thiết. Thạch Sanh mới kể lại chuyện giết chằn tinh, bây giờ mẹ con tôi mới an tâm. Tôi còn nghĩ ra một kế lừa Thạch Sanh rằng đó là con vật Vua nuôi, không giết được và bảo thạch Sanh về lại gốc đa cũ đi, không sẽ bị trách tôi. Việc ở đây cứ để anh xử lý cho. Lừa được Thạch Sanh, tôi liền mang đầu chằn tinh lên quan lĩnh thưởng. Tôi được vua khen ngợi và phong làm đô đốc.

Năm đó, Vua có một người con gái đến tuổi lấy chồng nhưng chưa chọn được ai thích hợp, vua cha bèn nghĩ ra cách ném cầu kén rể, ai bắt được cầu sẽ được làm phò mã.Nhưng khi công chúa vừa lên lầu chuẩn bị ném cầu thì bị một con đại bàng cắp đi mất. Thạch Sanh đang ngồi gốc đa, thấy đại bàng cắp người đi qua, chàng bèn lấy tên bắn trúng nó 1 phát, nhưng do đại bàng quá khỏe mạnh, nên nó vẫn bay được về hang. Chàng lần theo vết máu tìm được hang của Đại bàng.

Tôi được vua cha giao cho nhiệm vụ đi tìm công chúa và hứa sẽ gả con gái, truyền ngôi cho tôi nữa. Nhưng tôi chỉ vừa mừng vừa lo, không biết tìm công chưa kiểu gi cả. Tôi liền nghĩ đến Thạch Sanh, tôi về lại gốc đa năm xưa tìm nó. Thật vui mừng khi nó chính là người bắn trúng con đại bàng. Thạch Sanh còn tình nguyện xuống hang sâu để tìm công chúa. Tôi buộc dây vào thắt lưng hắn, dặn rằng khi vào cứu được công chúa thì hãy lay dây để kéo công chúa lên, sau đó sẽ thả dây xuống để cứu em. Khi hắn cứu được công chúa, tôi đã không thả dây xuống cứu hắn nữa mà vít luôn của hang lại.

Từ lúc công chúa về cung không nói không rằng, vua cha rất lo lắng. Tôi đã mời rất nhiều nhà sư, đạo gia về để lễ tế nhưng không có tác dụng. Một hôm, trong từ trong tù phát ra một tiếng đàn của ai đó. Bỗng công chúa cất tiếng nói và muốn gặp người đánh đàn. Vua liền truyền người đánh đàn vào cung. Trước mặt mọi người tôi đã bị Thạch Sanh vạch mặt, Thạch Sanh vẫn thương tình tôi nên tha cho mẹ con tôi về quê làm ăn. Nhưng giữa đường do giữ lời thề năm xưa lúc kết nghĩa anh em. Tôi đã bị sét đánh chết.

Kể lại một truyện cổ tích bằng lời một nhân vật - mẫu 7

Tôi là một chàng tiều phu sống ở vùng núi phía Nam. Tôi có một cuộc sống sung túc, nhờ cuộc gặp gỡ kì diệu mấy năm trước.

Lúc ấy, tôi vẫn là một chàng tiều phu nghèo, cả gia tài chỉ có một cây rìu sắt cũ kĩ. Hôm đó, khi đang chặt củi ven hồ, tôi bất cẩn làm rơi rìu xuống nước. Nước hồ sâu lắm, tôi lại không biết bơi nên chẳng biết phải làm sao. Đúng lúc ấy, hồ nước gợn sóng rồi xuất hiện một cụ già râu tóc bạc phơ đứng giữa hồ. Trên tay ông ấy cầm một cái rìu bằng vàng và hỏi tôi đó có phải rìu của tôi không. Nhìn nó, tôi liền lắc đầu từ chối, và nói với ông rìu của tôi làm bằng sắt cơ. Nghe vậy, ông tiên lại lặn xuống nước và một lát sau mới xuất hiện. Lần này, ông mang theo chiếc rìu bằng bạc và hỏi tôi câu hỏi như lần trước, và tất nhiên tôi vẫn lắc đầu. Sau đó, ông tiên lại biến mất. Lần thứ ba xuất hiện, ông tiên cầm theo chiếc rìu sắt cũ của tôi trên tay. Thấy nó, tôi mừng rỡ xin ông cho nhận lại. Nghe tôi nói, ông tiên bật cười, và cho tôi nhận lấy chiếc rìu của mình. Rồi ông còn ban cho tôi hai chiếc rìu vàng và bạc nữa. Ông bảo đó là phần thưởng cho lòng trung thực của tôi. Nói rồi ông biến mất.

Nhờ hai lưỡi rìu đó, tôi có vốn làm ăn, mở cửa hàng buôn bán và dần trở nên giàu có.

Xem thêm các bài văn mẫu 6 Kết nối tri thức hay khác:

Mục lục Văn mẫu | Văn hay lớp 6 theo từng phần:


Giải bài tập lớp 6 sách mới các môn học