200+ bài văn kể chuyện lớp 3 hay nhất



Tổng hợp trên 200 bài Văn kể chuyện lớp 3 được sưu tầm và chọn lọc từ những bài văn kể chuyện hay của học sinh lớp 3 trên cả nước giúp Giáo viên và phụ huynh có thêm tài liệu tham khảo từ đó giúp học sinh lớp 3 biết cách viết bài văn kể chuyện dễ dàng.

Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em thích nhất (mẫu 1)

Ngày xưa, có một cậu bé được mẹ cưng chiều nên rất nghịch và ham chơi. Một lần, bị mẹ mắng, cậu vùng vằng bỏ đi. Cậu la cà khắp nơi, mẹ cậu ở nhà không biết cậu ở đâu nên buồn lắm. Ngày ngày mẹ ngồi trên bậc cửa ngóng cậu về. Một thời gian trôi qua mà cậu vẫn không về. Vì quá đau buồn và kiệt sức, mẹ cậu gục xuống. Không biết cậu đã đi bao lâu. Một hôm, vừa đói vừa rét, lại bị trẻ lớn hơn đánh, cậu mới nhớ đến mẹ.

- Phải rồi, khi mình đói, mẹ vẫn cho mình ăn, khi mình bị đứa khác bắt nạt, mẹ vẫn bên mình, về với mẹ thôi.

Cậu liền tìm đường về nhà. Ở nhà, cảnh vật vẫn như xưa, nhưng không thấy mẹ đâu. Cậu khản tiếng gọi mẹ:

- Mẹ ơi, mẹ đi đâu rồi, con đói quá! - Cậu bé gục xuống, rồi ôm một cây xanh trong vườn mà khóc.

Kỳ lạ thay, cây xanh bỗng run rẩy. Từ các cành lá, những đài hoa bé tí trổ ra, nở trắng như mây. Hoa tàn, quả xuất hiện, lớn nhanh, da căng mịn, xanh óng ánh. Cây nghiêng cành, một quả to rơi vào tay cậu bé.

Cậu bé cắn một miếng thật to. Chát quá! Quả thứ hai rơi xuống. Cậu lột vỏ, cắn vào hạt quả. Cứng quá. Quả thứ ba rơi xuống. Cậu khẽ bóp quanh quanh quả, lớp vỏ mềm dần rồi khẽ nứt ra một kẽ nhỏ. Một dòng sữa trắng sóng sánh trào ra, ngọt thơm như sữa mẹ.

Cậu bé ghé môi hứng lấy dòng sữa ngọt ngào, thơm ngon như sữa mẹ.

Cây rung rinh cành lá, thì thào:

- Ăn trái ba lần mới biết trái ngon. Con có lớn khôn mới hay lòng mẹ.

Cậu oà lên khóc. Mẹ đã không còn nữa. Cậu nhìn lên tán lá, lá một mặt xanh bóng, mặt kia đỏ hoe như mắt mẹ khóc chờ con. Cậu ôm lấy thân cây mà khóc, thân cây xù xì, thô ráp như đôi bàn tay làm lụng của mẹ. Nước mắt cậu rơi xuống gốc cây, Cây xòa cành ôm cậu, rung rinh cành lá như tay mẹ âu yếm vỗ về.

Cậu kể cho mọi người nghe chuyện về người mẹ và nỗi ân hận của mình. Trái cây thơm ngon ở vườn nhà cậu, ai cũng thích. Họ đem về gieo trồng khắp nơi và đặt tên là Cây Vú Sữa.

Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em thích nhất (mẫu 2)

Trong số các câu chuyện nói về các con vật thì em thích nhất câu chuyện: "Rùa và Thỏ". Câu chuyện như sau:

Rùa là con vật chậm chạp nhưng rất chăm chỉ, sáng nào cũng tập chạy. Một hôm, đang chạy giữa đường thì gặp Thỏ. Vốn kiêu ngạo, Thỏ buông lời chế nhạo:

- Chậm rề rề như Rùa thì làm sao được.

Rùa thấy mình bị xúc phạm liền thách:

- Thì anh cứ thử chạy thi với tôi xem sao?

Thỏ nhận lời ngay và còn giễu cợt:

- Được, ta cho mày chạy trước nửa đường.

Rùa biết mình chậm chạp, cố sức chạy không nghỉ. Thỏ cậy mình chạy nhanh, cứ nhìn trời, nhìn mây, đôi lúc lại gặm vài ngọn cỏ, hái hoa bắt bướm. Trong bụng thầm nghĩ:

- Mình chỉ cần chạy một loáng là đến nơi.

Chính vì nghĩ như vậy, Thỏ tha hồ rong chơi hết chỗ này đến chỗ khác. Mãi cho đến lúc sực nhớ đến cuộc thi thì ngẩng đầu lên đã thấy Rùa gần tới đích. Thỏ ba chân bốn cẳng chạy bán sống bán chết. Nhưng không kịp nữa rồi. Rùa đã về đích trước. Thỏ thẹn thùng vì chạy thua Rùa nên chạy một mạch vào rừng trốn biệt.

Câu chuyện dạy em phải có tính kiên trì, chịu khó trong mọi công việc dù là việc nhỏ.

Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em thích nhất (mẫu 3)

Cây tre trăm đốt là một câu chuyện cổ tích rất hay và được nhiều người yêu thích. Trong đó có em.

Hồi còn nhỏ, em thường được bà nội kể nhiều truyện dân gian. "Cây tre trăm đốt" là một trong những truyện mà em rất thích. Vì hồi đó còn quá bé nên em xin kể lại như sau: Ngày xưa, ở một làng nọ có một anh trai cày mô côi cha mẹ từ bé. Anh được một lão nhà phú hộ thuê. Vốn hiền lành, chất phác nên lão bảo gì anh làm nấy. Một hôm, lão gọi anh đến dỗ ngon, dỗ ngọt: "Con ở nhà ta đã lâu, lại thấy con ngoan ngoãn, hiền lành nên ta định gả con gái cho con. Với điều kiện trong ba năm, con phải làm ăn đến nơi đến chốn". Thấy lão nói thế, anh mừng lắm, cứ tưởng thật nên anh càng làm việc hăng say hơn.

Nhờ ba năm làm việc cực nhọc của anh, giờ đây lão đã tậu thêm được ruộng vườn, nhà cửa và nhiều thóc lúa. Trong ba năm đó, lão đã ngầm hứa gả con một lão buôn giàu có. Gần đến ngày lão nói với anh là gả con gái cho anh, lão bảo anh vào rừng tìm một cây tre trăm đốt làm của hồi môn. Anh liền vào rừng tìm cây tre trăm đốt. ở nhà, lão phú hộ nghĩ thầm: "Làm gì có tre trăm đốt mà tìm thể nào nó cũng bị rắn cắn, hổ vồ". Trong rừng anh đang cố gắng tìm được thứ lão phú hộ cần, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có năm mươi đốt. Anh tìm đến hai ngày sau vẫn không thấy cây tre trăm đốt. Buồn quá, anh ngồi xuống cạnh một cái cây mà khóc. Thấy thế, Bụt hiện lên hỏi: "Tại sao con khóc". Anh trai cày kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Bụt, Bụt bảo: "Chuyện đó khó gì, con hãy tìm cho ta một tram đốt tre và hô "khắc nhập, khắc nhập" thì các đốt tre sẽ liền lại thành một cây, còn hô "khắc xuất, khắc xuất" thì cây lại rời ra". Anh định cảm ơn thì Bụt đã biến mất. Anh tìm đủ một trăm đốt tre rồi bó lại mang về. Đến nơi, anh thấy tiệc tùng linh đình trong nhà phú hộ. Anh tức lắm nhưng vẫn hô: Khắc nhập, khắc nhập, cây nhập liền lại vươn thẳng lên trời. Mọi người ngạc nhiên chạy ra xem. Lão phú hộ chen trong đám người bước ra với vẻ mặt ngạc nhiên. Anh liền đọc: "Khắc nhập, khắc nhập" thế là lão phú hộ dính chặt vào cây. Lão phú hộ van xin anh. Mãi sau anh mới khoan thai đọc: "Khắc xuất, khắc xuất" thế là lão phú hộ rời ra khỏi cây tre và phải gả con gái cho anh. Hai vợ chồng anh trai cày sống với nhau vui vẻ.

Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em thích nhất (mẫu 4)

Mẹ thường kể cho em nghe nhiều truyện cổ tích. Mỗi chuyện mẹ kể đều lung linh ánh sáng huyền ảo, li kì, rực rỡ sắc màu của hoa lá, lấp lánh ánh bảy sắc cầu vồng. Chuyện lí thú đáng yêu như truyện “Chú mèo đi hia”, chuyện hiền hậu như truyện "Tấm Cám”, chuyện cảm động và sâu sắc mà em thích nhất là "Truyện kể về cây hoa hồng".

Ngày xưa, ở một xứ sở lạnh giá, tuyết phủ, xa nước ta lắm, có hai mẹ con chàng trai kia sống trong một căn nhà làm bằng gỗ đẹp. Làng quê của chàng sát chân núi, có rừng đầy nấm và quả thơm, cây xanh cao vút, chim muông ca hót tưng bừng. Mẹ chàng quay xuồng dệt vải còn chàng trai khỏe mạnh ấy trồng lúa, gặt hái ở cánh đồng xa.

Một ngày nọ, mẹ chàng ốm nặng. Chàng trai tạm hoãn mọi việc đồng áng để chăm sóc mẹ. Nhưng mẹ chàng ngày một bệnh nặng. Nhìn mẹ tái nhợt, thiêm thiếp bên giường, lòng chàng đau xót quá! Thần Mặt Trời gõ cửa nhà chàng chỉ đường cho chàng đi lên đỉnh núi tuyết để xin cây thuốc của bà Chúa Thiên thần. Thần Mặt Trời sẽ lái cỗ xe Mặt Trời đi chậm, giữ ngày dài để chàng đủ thời gian đem thuốc về cho mẹ. Chàng trai lập tức lên đường. Vượt qua rừng thông, thác cao, núi đá lởm chởm, gai góc, chàng đến xử sở tuyết phủ của các vị thiên thần. Quần áo chàng rách bươm, chân chàng rỉ máu. Máu chàng rơi trên sườn núi, nhỏ trên núi đá, trên tuyết trắng nhưng chàng vẫn lầm lũi tiến đến căn nhà bằng băng của bà Chúa thiên thần. Trời rét cắt da cắt thịt, chàng vẫn rạp mình dưới gió tuyết mà đi. Đôi bàn chân của chàng đau buốt, tưởng chừng như không lê được nữa thì cánh cửa nhà bà Chúa thiên thần xịch mở, bà dịu dàng nâng chàng dậy. Chàng trai đuối sức nhưng vô cùng mừng rỡ toan cất lời thưa thì bà Chúa thiên thần giơ cao một nhánh cỏ, bảo:

- Con thật biết yêu thương mẹ. Đây là cây thuốc cho mẹ con.

Cùng lúc ấy, bà Chúa thiên thần đưa cao chiếc đũa thủy tinh. Ánh sáng lấp lánh dìu chàng trai bay trên không. Chớp mắt, chàng đã về bên mẹ. Mặt Trời từ từ lặn sau cánh rừng. Đêm tĩnh mịch và sáng lấp lánh ngàn vì sao. Mẹ chàng đã uống thuốc, đang say ngủ. Chàng tựa vào ghế, thiếp đi sau một ngày đường mệt nhọc.

Bình minh ló rạng. Chim hót líu lo. Mẹ chàng thức dậy, tươi tỉnh như chưa hề đau ốm gì. Mẹ chàng ôm lấy chàng, vỗ về. Hai mẹ con nhìn qua cửa sổ: cánh rừng, sườn núi đá và cả xứ sở tuyết phủ nơi chàng đi qua với đôi chân rỉ máu chỗ ấy mọc lên những cây hoa đỏ thắm, đẹp lộng lẫy và hương thơm ngát. Người ta đặt tên cây hoa đó là hoa hồng, hoa kết tinh từ tình yêu của chàng trai dành cho mẹ.

Em cũng yêu mẹ em như chàng trai trong truyện. Em yêu những câu chuyện cổ tích mẹ kể hoài không hết. Em hạnh phúc vì luôn có mẹ bên cạnh. Vào ngày Quốc tế Phụ nữ mồng Tám tháng Ba, ngày của Mẹ, sinh nhật mẹ, em luôn kính tặng mẹ một đóa hoa hồng đo thắm và chùm điểm mười của em. Mẹ em lại kể em nghe chuyện về cây hoa hồng mà em nghe không bao giờ chán.

Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em thích nhất (mẫu 5)

Tuổi thơ của em dã được đắm mình trong kho tàng truyện cổ tích. Từng câu chuyện em được học ở trường và nghe bà kể chuyện đã in sâu vào kí ức em. Một câu chuyện mà em nhớ nhất đó là truyện Nàng tiên Ốc. Chuyện kể rằng:

Đã từ lâu lắm, ở một làng xa xôi nọ có một bà lão rất nghèo. Trông bà tiều tụy, ốm yếu, nét mặt bà xanh xao nhăn nhúm và buồn phiền. Bà sống đơn độc, chẳng có con cháu bên cạnh để đỡ đần và chăm sóc sớm hôm. Hằng ngày, bà phải ra đồng mò cua, bắt ốc để đổi lấy đồng tiền, bát gạo mà sinh sống.

Một hôm, bà lão bắt được một con ốc rất đẹp. ốc to hơn đầu ngón tay cái bà một chút, vỏ nó màu xanh ngọc bích, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Bà mừng quá, nâng niu ốc trên bàn tay gầy guộc, chai sần và rám nắng. Bà thấy thương ốc vô cùng. Có lẽ vì thế mà bà đã không bán ốc đi để lấy tiền mua gạo. Thế rồi ốc được bà lão đem về nuôi trong chum nước. Ngày qua rồi ngày lại, bà tiếp tục công việc của mình, vẫn đi bắt ốc, vẫn mò cua như thường lệ nhưng khi về nhà thì quá đỗi ngạc nhiên khi thấy vườn nhà sạch sẽ, lợn gà ăn no, vườn rau sạch cỏ và cơm nước đã nấu tinh tươm. Bà băn khoăn không biết ai đã giúp mình. Bà nghĩ mãi nhưng vẫn không tìm ra câu giải đáp.

Hôm nọ, bà lão cũng mang giỏ đi ra đồng như thường ngày nhưng giữa buổi bà lại về nhà, bà rón rén nấp sau cánh cửa để rình xem ai dã giúp mình. Bà thấy một cô gái xinh đẹp từ trong chum nước bước ra. Cô gái có làn da trắng hồng, cặp mắt đen lay láy ẩn dưới hàng mi cong vút. Mái tóc cô đen mượt, dài óng ả. Cô mặc chiếc áo màu xanh ngọc bích, óng ánh dưới tia nắng ban mai. Dáng đi thật uyển chuyển nhưng cô làm việc nhanh thoăn thoắt. Nào là quét nhà, quét sân, cho lợn ăn, nhổ cỏ vườn rau rồi nấu cơm canh cho bà lão. Điều bí ẩn đã được bà lão khám phá ra. Bà bí mật chạy lại chum nước, thấy chiếc vỏ ốc nằm dưới đáy chum, bà đập vỡ vỏ ốc đi rồi chạy lại ôm chầm lấy cô gái. Cô gái ấy chính là nàng tiên Ốc ở lại với bà lão. Họ sống yêu thương nhau như hai mẹ con.

Từ đó, bà lão nghèo nhưng nhân hậu kia cũng đã có được hạnh phúc: Bà không còn cô đơn nữa.

Kể về một việc tốt mà em đã làm (mẫu 1)

Thời gian vừa qua, miền Trung nước ta đã phải hứng chịu một trận lũ lịch sử, khiến cho người dân khốn đốn. Gây nhiều thiệt hại nặng nề. Đúng lúc này, truyền thống tương thân tương ái của dân tộc ta lại được phát huy mạnh mẽ. Và em cũng đã góp một phần sức nhỏ của mình vào đó.

Suốt mấy ngày nay, trên các kênh tivi, báo đài là những hình ảnh, những lời kêu cứu của người dân miền Trung tội nghiệp. Đối mặt với sự nổi giận của mẹ thiên nhiên, con người trở nên quá nhỏ bé. Nhưng sự kiên cường đã giúp họ chịu đựng, vượt qua trận lũ. Tuy nhiên, sau khi cơn lũ đi qua, thì điều gì còn ở lại? Đó là những trang sách vở, dụng cụ học tập nhuốm đầy bùn đất, những bộ trang phục rách, bẩn hết cả, những gia cụ, ngôi nhà, xe cộ hư hỏng nặng… Những người dân như rơi vào tay trắng, biết bao học sinh nghẹn ngào khi chẳng có sách vở, áo quần sạch sẽ để đến trường. Trước tình hình đó, người người nhà nhà chung tay góp sức ủng hộ miền Trung. Người có sức góp sức, người có của góp của. Nhìn thấy những hành động ấy, trong em bừng lên một cảm giác lạ lùng.

Tối hôm đó, em trở về nhà xin phép mẹ lấy những bộ trang phục không mặc nữa nhưng còn mới để tặng các bạn. Được mẹ đồng ý, em vui lắm, vội lấy áo quần ra giặt lại sạch sẽ, gấp gọn gàng để chuẩn bị gửi vào miền Trung. Xong xuôi, em vào tủ sách, lấy ra những cuốn sách của các năm học trước đóng vào hộp để gửi cùng. Suốt tối hôm đó, em mong sao cho ngày mai đến thật nhanh để được đem quà đến cho các bạn ở miền Trung. Nằm mãi không ngủ được, thế là em lại nghĩ vẩn vơ. Em nhớ đến hình ảnh những bản nhỏ tội nghiệp không có đồ ăn trong nhiều ngày, áo quần, sách vở trôi hết theo dòng nước lũ. Thế là em liền bật dậy, tìm chú heo mà mình đã nuôi suốt hai năm nay. Số tiền đó, được em dành dụm để mua đàn guitar. Tuy rất tiếc, nhưng nghĩ đến nó sẽ có thể giúp cho các bạn học sinh ở vùng lũ thì em lại quyết tâm hơn. Đập vỡ heo, em ngồi vuốt phẳng từng tờ tiền lại, cất gọn gàng vào phong bì. Làm xong tất cả, em trở về giường trong niềm hạnh phúc.

Em biết, hành động của mình không quá lớn lao. Nhưng em vẫn vô cùng hạnh phúc và vui sướng khi góp chút sức mình giúp đỡ đồng bào trong khó khăn. Em sẽ cố gắng học tập hơn nữa, để tương lai, có thể giúp đỡ nhiều người hơn bằng chính sức của mình.

Kể về một việc tốt mà em đã làm (mẫu 2)

Ông cha ta có câu:

Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn.

Đó là câu ca dao mà bà đã dùng để dạy em về lòng thương người, biết quan tâm, giúp đỡ người khác. Và chiều hôm qua, em đã thực sự làm được một việc tốt, giúp cho bạn học của mình.

Chiều ngày hôm qua, như thường lệ, sau khi tan học thì mọi người nô nức ra về. Em có hẹn các bạn gần nhà rằng sau khi về nhà cất cặp sách sẽ tụ tập ở sân bóng gần nhà để chơi đá bóng. Trong lúc đang soạn sách vở thì em nhận thấy rằng bạn Linh - ngồi phía sau em có vẻ rất khó chịu. Thế là,e m liền tiến lại gần và hỏi thăm:

- Linh ơi, cậu làm sao thế?

- Lúc nãy, khi đi vệ sinh, mình bị va cánh tay vào cửa, bây giờ đau quá, không nhấc lên được - Linh nhăn nhó trả lời.

Nghe vậy, em lo lắng:

- Trời, vậy cậu đã xuống phòng y tế chưa? Đê cô Mai khám lại cho. Bị thương ở tay là nguy hiểm lắm đấy nhé.

Linh khẽ trả lời:

- Mình xuống gặp cô Mai rồi. Cô bảo chỉ là bị thương phần thịt thôi, xoa dầu bóp vài hôm là hết.

- Vậy thì yên tâm rồi - Em thở phào.

Thế nhưng, vừa quay đi, em lại quay phắt lại hỏi:

- Thế thì làm sao cậu về được nhà? Mình nhớ là bố mẹ cậu đã về quê thăm bà ốm rồi mà?

- Đấy, thế nên nãy giờ mình đang ngồi nghĩ cách đây này. Thật khó quá.

Cả em và Linh cùng mặt ủ mày chau suy nghĩ. Các bạn trong lớp đã về gần hết rồi, chỉ còn lác đác vài bạn đang vội vàng thu dọn nốt. Thế là, em reo lên:

- Hay là để mình đèo cậu về nhà nhé!

- Nhưng nhà mình ngược hướng với nhà cậu mà. Như vậy trời tối cậu mới về đến nhà đấy. Mà cậu còn cái hẹn đá bóng với tụi Hùng, Kiên, Tuấn đấy - Linh ái ngại trả lời.

Em cười xòa:

- Ôi trời, cậu không phải lo đâu. Mình không có sợ trời tối đâu mà. Cứ xem như là mình đang được đi dạo phố đi. Còn vụ đá bóng thì hôm khác cũng được, có gì mà phải ngại chứ.

Nghe em nói vậy, khuôn mặt Linh dãn ra, nở một nụ cười tươi rói. Thế rồi, em vội mang cặp lên lưng, rồi xách cặp giúp Linh, cả hai cùng hăm hở tiến về phía nhà để xe. Trên đường về, chúng em cùng nhau nói cười rôm rả. Đến hôm nay em mới biết, thì ra Linh là người vui tính đến vậy. Những câu chuyện tiếu lâm dí dỏm, thú vị cậu ấy kể như mãi không hết được. Khiến cho con đường dường như ngắn đi. Thỉnh thoảng những cơn gió lướt qua, thổi khô đi những giọt mồ hôi vương trên gò má em. Đến nơi, em giúp Linh mang cặp vào tận nhà, sau đó vội vàng quay về nhà. Linh có giữ em lại ngồi chơi, nhưng em từ chối, vì muốn nhanh về nhà kịp giờ cơm. Cậu ấy cứ cảm ơn em mãi, khiến em vô cùng ngại ngùng. Nhưng xen vào đó là niềm tự hào khi mình đã làm được một việc tốt giúp cho người khác.

Trên đường về nhà, em đạp nhanh như bay. Cả cơ thể nhẹ bẫng, dù đã đạp xe cả một quãng đường dài. Có lẽ, chính bởi niềm vui khi giúp bạn đã khiến cho em được vui sướng, đến quên hết mệt nhọc như thế nào.

20+ mẫu Kể về một việc tốt mà em đã làm lớp 3 (điểm cao)

Kể về một việc tốt mà em đã làm (mẫu 3)

Chiều ngày hôm nay trên đường về nhà, em cảm thấy cảnh vật xung quanh sao tươi đẹp quá. Cả những chùm cỏ dại ven đường cũng nên thơ hơn. Có lẽ bởi vì trong lòng em đang rộn ràng một niềm vui sướng. Niềm vui của một người vừa làm được việc tốt giúp đỡ bạn bè.

Chuyện là chiều hôm nay, sau khi tan học, như thường lệ em dọn dẹp sách vở và chuẩn bị về nhà. Thế nhưng khi đi ngang qua bàn Lê, em nhìn thấy cậu ấy vẫn cặm cụi viết gì đấy mà chưa về nhà. Tò mò, em liền tiến lại và hỏi:

- Lê ơi, cậu đang làm gì vậy? Đã tan học rồi đó, về nhanh thôi nào!

Nghe tiếng em, Lê ngẩng đầu lên và trả lời:

- Mình đang chép bài cho Tuấn, cậu ấy bị ốm ở nhà, mà kì thi thì đang đến gần, nên mình chép ra vở, tối sẽ mang sang cho Tuấn có bài mà xem.

Nói rồi, Lê lại cúi xuống cặm cụi viết. Nhìn Lê chép bài, em lại nghĩ đến những gì đã học hôm nay, hai tiết Ngữ văn, lại thêm bài ôn tập Lịch sử nữa. Nhiều như vậy, có khi Lê phải chép đến 6 giờ tối mất. Sau một hồi đắn đo, em quyết định ngồi xuống viết cùng Lê trong ánh mắt ngỡ ngàng của cậu ấy. Cả hai đứa cặm cụi ngồi chép bài. Trong lớp vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bút, tiếng giấy sột soạt mà thôi. Đến khoảng 5 giờ, sau hơn ba mươi phút, thì chúng em đã viết hết những kiến thức trên lớp hôm nay vào vở của Tuấn. Nhìn những dòng chữ đều đặn ấy, em cảm thấy tự hào vô cùng. Đúng lúc ấy, chú bảo vệ đến, thúc giục chúng em ra khỏi lớp. Thế là cả em và Lê cùng vội vàng dọn dẹp bút vở rồi chạy ra khỏi phòng học. Trước khi về, Lê không quên cảm ơn em thêm lần cuối, dù trước đó cậu ấy đã nói câu này nhiều lần rồi. Còn em thì trở về nhà trong niềm sung sướng vô cùng.

Trong bữa tối, em đã kể cho bố mẹ nghe về chuyện lúc chiều. Sau khi bố mẹ nghe xong đã khen em là một người bạn tốt. Niềm vui sướng của em như lại được nhân lên rất nhiều lần.

Kể về một việc tốt mà em đã làm (mẫu 4)

Cuối tuần vừa rồi, em và cả nhà đã cùng nhau đến công viên chơi. Chuyến đi chơi đó đã để lại cho em những kỉ niệm đẹp. Không chỉ vì những trò chơi thú vị, mà còn bởi vì em đã làm được một việc tốt ở đó.

Lúc ấy, cả nhà em đã ăn cơm xong trên bãi cỏ và chuẩn bị ra về. Sau khi thu dọn xong đồ đạc, mẹ và bố ra chỗ quầy lưu niệm để mua ít đồ mang về, còn em đứng chờ ở gần lối ra. Trong lúc đang ngẩn ngơ quan sát mây trời em chợt nhìn thấy bác lao công đang cố gắng kéo một thùng rác lớn ra bãi tập kết. Nhìn thân hình gầy gò cố gắng kéo một thùng rác to ngang ngửa mình của bác ấy, em thấy thương lắm. Vì thế, chẳng chút chần chừ, em tiến lại gần và xin được giúp đỡ. Mới đầu, bác ấy tỏ ra ngại ngùng và xua tay, liên tục từ chối. Nhưng thấy em kiên quyết, bác lại thôi. Vậy là em cùng bác ấy kéo một cái thùng to, đầy ắp rác trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người. Lúc này, em mới cảm nhận được sức nặng và mùi hôi nồng nặc từ chiếc thùng. Càng như thế em lại càng yêu thương và khâm phục sự kiên trì đối với công việc của bác. Sau một hồi cố gắng, chiếc thùng đã được đưa tới bãi tập kết rác. Lúc đó, bố mẹ em cũng đã trở lại. Thế là, em liền vội tạm biệt bác lao công rồi chạy vội về phía xe.

Suốt trên đường về, em cứ nghĩ mãi về chuyện lúc nãy. Cùng với niềm vui, hạnh phúc vì giúp được người khác. Chính là trách nhiệm đang dâng cao trong em. Đó là một bài học từ thực tiễn để em hiểu thêm bài học “Thương người như thể thương thân…” mà cô giáo vẫn thường dạy trên lớp.

Kể về một việc tốt mà em đã làm (mẫu 5)

Chiều hôm nay, em trở về nhà muộn hơn so với thường ngày, không kịp xem bộ phim hoạt hình yêu thích mà bao lâu nay chưa bỏ lỡ tập nào. Nhưng em không hề buồn chán mà vẫn rất vui vẻ. Bởi lý do khiến em về muộn như vậy, chính vì em đã làm được một việc tốt.

Chiều hôm nay, sau khi tan học, em được phân công khóa cửa lớp vì lớp trưởng bị ốm nên nghỉ học. Đúng lúc định khóa cửa, em nhìn thấy một quyển vở để quên trong ngăn bàn của Nhung. Lại gần, em phát hiện đó là vở bài tập Toán đại. Cầm vở, em nghĩ đến việc không có vở để làm bài, sáng mai Nhung sẽ bị thầy giáo phạt, rồi sẽ bị trừ điểm thi đua. Em cảm thấy lo lắng cho Nhung lắm. Suy nghĩ cầm vở về nhà cho Nhung chợt hiện lên. Nhưng em lại có chút chần chừ, vì nếu làm vậy, em sẽ không kịp về nhà xem bộ phim yêu thích. Bỗng nhiên, từ trong cuốn vở rớt ra vài tờ tiền, nhặt lên em đếm thì là gần ba trăm nghìn đồng. Đây là số tiền thừa khi bạn ấy đóng tiền học phí cho cô giáo sáng nay. Trời ơi, nếu không tìm thấy số tiền này trong cặp, Nhung sẽ buồn và sợ lắm đây. Càng nghĩ, em càng thương Nhung, vậy là một quyết định đã được đưa ra. Em vội vàng đóng cửa, mang theo cuốn vở chạy thẳng về nhà Nhung.

Giây phút đặt cuốn vở và số tiền kia lên tay Nhung, em cảm giác mình như một người hùng, vừa hoàn thành một sứ mệnh lớn lao. Niềm vui cứ thế mà dâng lên, ào ạt không thể nào kìm nén lại được. Những mệt mỏi, những giọt mồ hôi trên trán do chạy vội đã khô đi tự bao giờ. Nhận được đồ, Nhung mừng lắm. Thì ra nãy giờ cậu ấy đang tìm số tiền đó, và nghĩ rằng đã đánh mất rồi. Không biết phải nói sao với bố mẹ cả. Đúng lúc đó thì em xuất hiện, giúp cậu ấy vượt khỏi tình thế khó khăn. Cậu ấy cứ cảm ơn liên tục làm em ngại ngùng quá trời. Cuối cùng, từ chối lời mời vào nhà uống nước của Nhung, em lại chạy vội về nhà.

Ngoài đường, trời đã nhá nhem tối, khung giờ chiếu bộ phim yêu thích cũng đã trôi qua. Nhưng những bước chân của em vẫn nhẹ nhàng, hưng phấn. Bởi em vừa làm được một việc tốt giúp bạn bè của mình.

Kể về một việc tốt mà em đã làm (mẫu 6)

Những ngày hôm nay, phố xá nhộn nhịp và đông vui hơn hẳn thường nhật. Bởi Noel đã đến rất gần rồi. Ở khu chung cư nhà em, mọi người cũng rộn ràng dọn dẹp và trang trí. Em cũng hăng hái tham gia vào công việc đó.

Tối hôm trước, khi cả nhà đang dùng cơm thì nghe thấy loa thông báo của chung cư. Đó là thông báo về việc tiến hành trang trí trên các hành lang của tòa nhà, chào mừng năm mới. Mong rằng ai có thời gian tham gia công tác trang trí thì sáng hôm sau tập trung lúc chín giờ ở sảnh tầng một. Nghe thông báo, em đã mường tượng ra được những công việc mà mình có thể làm. Thế là, em xin phép bố mẹ cho phép em tham gia hoạt động tập thể này. Nghe ý kiến của em, bố mẹ rất vui, liền gật đầu đồng ý ngay.

Sáng hôm sau, đúng chín giờ, em có mặt ở sảnh như lời thông báo. Ở đó, có khoảng hai mươi người đã tụ tập sẵn, có những bạn học sinh, sinh viên, cũng có cả những cô chú người lớn. Một lát sau, chú bảo vệ đem đến những thùng chứa dụng cụ, phân chia công việc cho mọi người. Mỗi tầng sẽ có một nhóm nhỏ phụ trách. Gồm lắp, trang trí cây thông noel, giăng các dây chảo mừng dọc hành lang. Em được phân vào nhóm ở tầng tám - đúng tầng mà em đang sống nên em vui lắm. Cùng với bốn anh chị cùng nhóm, em mang các thùng dụng cụ đến tầng của mình. Sau khi cây thông được dựng lên, em nhận nhiệm vụ trang trí. Em treo từng quả cầu lấp lánh, từng ngôi sao, từng ông già noel thật cẩn thận, sao cho thật chắc chắn và xinh xắn. Sau đó, em chạy lại giữ thang, cho các anh chị treo dây lên trần. Loay hoay cả một buổi sáng, đến gần trưa thì công việc cũng xong. Vì các anh chị còn có buổi học buổi chiều nên em đã nhận nhiệm vụ quét sạch những phần rác thừa ra sau khi trang trí. Tuy mệt, nhưng em vẫn rất vui, bởi đã đóng góp được chút sức mình vào hoạt động chung của khu nhà. Nghe những lời khen, lời cảm ơn của các anh chị, các cô chú, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào về bản thân mình.

Từ sau lần đó, em thực sự hiểu được niềm vui khi làm việc tốt, khi cống hiến cho xã hội, cộng đồng. Vì thế, sau này em sẽ càng nỗ lực hơn nữa, làm được nhiều việc tốt hơn nữa để góp phần xây dựng xã hội ngày càng phát triển hơn.

Kể về ngày đầu tiên đi học (mẫu 1)

    Trong cuộc đời mỗi người, chắc sẽ chẳng ai quên kỉ niệm ngày đầu tiên đi học. Em vẫn nhớ như in đó là một ngày thu tháng Chín, em bẽn lẽn ngồi nép sau lưng mẹ, lòng đầy háo hức. Bước tới trường, cánh cổng sừng sững, mở rộng đón chào học sinh chúng em. Giữa sân trường, trong bộ đồng phục trắng tinh cùng chiếc khăn quàng đỏ thắm, các anh chị luôn tươi cười, vui vẻ. Mẹ dắt tay em đi lên dãy lớp Một. Cô Lan bước ra, nở nụ cười hiền dịu đón em vào lớp. Trong lớp, bạn nhỏ nào cũng hồi hộp, lo lắng. Cả sân trường bỗng trở nên im ắng như để lắng nghe cô giáo giảng bài, nghe chúng em đọc bài. Cho tới bây giờ, những thanh âm đều đặn, trong trẻo đó vẫn còn vang vọng trong trái tim em.

Kể về ngày đầu tiên đi học (mẫu 2)

    Sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa thu, em dậy thật sớm để chuẩn bị đến trường. Trời thu trong xanh, tiếng chim hót véo von trên cành. Em đi bên mẹ mà lòng thấy hồi hộp, xao xuyến vì đây là buổi đầu tiên em đến lớp. Bước vào lớp em thấy rất bỡ ngỡ vì mọi thứ đều mới lạ, cô giáo mới bạn bè mới, tuy lúc đầu bỡ ngỡ nhưng em đã dần dần làm quen với các bạn, cô giáo và lớp học. Buổi học đầu tiên đã kết thúc thật thú vị. Cảm giác của em về buổi học đó là được nghe cô giảng những câu văn, bài toán bổ ích.

Kể về ngày đầu tiên đi học (mẫu 3)

    Sáng mùa thu hôm đó, là buổi đầu tiên em đi học. Bố đưa em tới trường, đến lớp. Em rất lo sợ nên đã bảo bố đưa về. Bố động viên em vào học. Lúc vào, em vẫn rất sợ, nhưng một lúc sau em thấy quen bạn ngồi cạnh. Em thấy trường rất nhiều cây. Giờ ra chơi sân trường rất đông vui và có nhiều trò chơi mới lạ. Buổi học hôm đó làm em nhớ mãi đến bây giờ.

Kể về ngày đầu tiên đi học (mẫu 4)

    Đã hơn hai năm rồi mà hình ảnh của buổi đi học đầu tiên không phai mờ trong kí ức của em. Sáng đó em dậy rất sớm. Sau khi tập thể dục và vệ sinh cá nhân xong, em liền ngồi vào bàn ăn sáng. Bố, mẹ đều khen em nhanh nhẹn hoạt bát hơn mọi lần. Lần đầu tiên em mặc bộ đồng phục, em cảm thấy mình lớn hẳn lên. Bố đã đưa em tới trường. Cổng trường Cát Linh đang mở rộng đón em và các bạn, em đã thấy ngày đầu tiên đi học là một ngày vui.

Kể về ngày đầu tiên đi học (mẫu 5)

    Em không bao giờ quên ngày đầu tiên đi học. Buổi sáng hôm ấy trời cao, trong xanh. Ông mặt trời tỏa những tia nắng ấm áp xuống mặt đất. Em ngồi sau xe máy mẹ chở đến trường trong tâm trạng vừa vui vừa lo lắng. Ngôi trường tiểu học thật là rộng và đẹp. Sân trường đông vui như ngày hội. tất cả các học sinh đều mặc đồng phục trông thật đẹp mắt. Các anh chị lớp lớn ríu rít chuyện trò. Còn những học trò mới như em thì rụt rè bỡ ngỡ đứng sát cạnh bố mẹ. Khi tiếng trống trường đầu tiên vang lên lòng em rộn ràng một niềm vui khó tả. Tiếng trống trường ấy còn ngân vang mãi trong lòng em đến tận bây giờ.

Kể về ngày đầu tiên đi học (mẫu 6)

    Một sớm cuối thu, trời se lạnh. Lá vàng như lót thảm trên đường đến trường. Không biết vì lạnh hay hồi hộp mà tay em nắm chặt lấy tay mẹ như không muốn buông ra, dù đã đến trường. Trường sao rất lạ: to, rộng quá. Những anh chị học trò cũ đùa vui, tươi cười và trò chuyện rôm rả. Vào lớp, bàn ghế to hơn ở Mẫu giáo nhiều. Cô giáo thật dễ thương, dịu dàng vô cùng. Cô giảng bài rất hay, giọng cô trong trẻo. Các bạn học tập sôi nổi, ai cũng giơ tay tranh nhau phát biểu. Nỗi lo sợ trong em tan đi mất. Em rất thích trường lớp của em. Em thầm nhủ ngày nào cũng đến lớp để được nghe cô giảng bài và được cùng bạn bè học tập, vui chơi.

Kể về ngày đầu tiên đi học (mẫu 7)

    Khi thu về, tiếng trống khai trường vang lên, cũng là lúc chúng em quay trở lại trường học. Em còn nhớ như in những kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học. Hôm ấy, em được bố đưa đến trường. Trong bộ đồng phục mới, em cảm thấy mình thật ra dáng học sinh lớp Một. Sau khi dự lễ khai giảng dưới sân trường, em cùng các bạn đi theo hàng lên lớp học. Lớp của chúng em nằm trên tầng hai, phòng học gần ngay cầu thang. Tiết học đầu tiên chúng em được học là tiết tập đọc. Tiếng cô giáo đọc mẫu, tiếng cả lớp đọc đồng thanh. Những âm thanh ấy vẫn còn vang vọng mãi trong trí nhớ của em.

Kể về ngày đầu tiên đi học (mẫu 8)

    Ngày đầu tiên em đến trường là một buổi sáng đẹp trời. Khi ấy, vào mùa thu trời cao trong xanh, những đám mây trôi bồng bềnh trông rất đẹp. Từ xa, những chú chim hót văng vẳng trong vòm lá. Mẹ âu yếm dắt tay em đi trên phố. Em bỡ ngỡ nhìn ngôi trường mà em sẽ học. Thế rồi, buổi học bắt đầu bằng tiếng trống gióng giả và kết thúc cũng bằng tiếng trống ấy. Bây giờ em đã là học sinh lớp ba nhưng vẫn còn nhớ mãi buổi học đầu tiên ngày hôm đó.

Kể về ngày đầu tiên đi học (mẫu 9)

    Sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa thu, em dậy thật sớm để chuẩn bị đến trường. Trời thu trong xanh, tiếng chim hót véo von trên cành. Em đi bên mẹ mà lòng thấy hồi hộp, xao xuyến vì đây là buổi đầu tiên em đến lớp. Bước vào lớp em thấy rất bỡ ngỡ vì mọi thứ đều mới lạ, cô giáo mới bạn bè mới, tuy lúc đầu bỡ ngỡ nhưng em đã dần dần làm quen với các bạn, cô giáo và lớp học.Tiết học tập đọc diễn ra thật sôi nổi và thú vị. Tiết học toán khiến em cảm thấy hơi khó khăn. Tiết học mĩ thuật khiến em cảm thấy thích thú nhất. Vì sau khi thầy giáo hướng dẫn, chúng em có thể thoải mái vẽ tranh, tô màu theo ý thích. Buổi học đầu tiên trôi qua thật nhanh nhưng luôn đầy ắp tiếng cười.

Kể về ngày đầu tiên đi học (mẫu 10)

    Em còn nhớ đó là một buổi sáng mùa thu thật đẹp. Hôm đó mẹ đưa em đến trường. Bầu trời trong xanh, nắng vàng như mật ong trải khắp sân trường. Ngôi trường thật lớn và rất đông người. Em rụt rè nép bên mẹ, không dám rời tay. Nhưng cô giáo đã đến bên em dịu dàng vỗ về. Cô đón em vào lớp và giới thiệu với các bạn để làm quen. Cái lo sợ và hồi hộp trong em tự nhiên biến mất. Lúc đó, em đã bắt đầu thấy yêu lớp học của mình.

Kể về người hàng xóm mà em yêu quý (mẫu 1)

    “Ngày xửa ngày xưa, có Tấm và Cám là hai chị em cùng cha khác mẹ. Hai chị em suýt soát tuổi nhau…” Mỗi cuối tuần, lũ trẻ xóm em lại được nghe những lời kể chuyện trầm ấm đó của bà Xuyến. Bà là người hàng xóm thân thiết của gia đình em. Năm nay, bà đã ngoài bảy mươi tuổi. Khuôn mặt đầy đặn, phúc hậu cùng mái tóc bạc phơ của bà làm em cứ liên tưởng tới bà Tiên trong câu chuyện cổ tích. Nhưng không giống bà Tiên đi giúp đỡ kẻ yếu trong truyện, bà Xuyến đưa chúng em vào thế giới cổ tích bằng những lời kể lí thú, hấp dẫn. Bà còn làm những chiếc bánh thơm ngon cho chúng em ăn nữa. Gia đình em rất quý mến bà và thường mời bà tới chơi. Trong nhà lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ.

Kể về người hàng xóm mà em yêu quý (mẫu 2)

    Bác Hà hay sang nhà em chơi. Bác giỏi mua sắm nên mẹ em thường rủ bác đi chợ. Mỗi lần đĩ xa về, bác không quên mua cho em những món quà xinh xinh. Em hay sang bác xem bác may vá. Bác làm việc chăm chỉ và cẩn thận lắm. Khi ấy, bác thường hỏi thăm việc học tập của em, khuyên em những điều lẽ phải. Mọi người trong gia đình em đều yêu quý bác. Em thấy bác đúng là người hàng xóm tốt bụng. Em coi bác như người thân của em vậy.

Kể về người hàng xóm mà em yêu quý (mẫu 3)

    Cô Mai là người hàng xóm mà em quý mến. Cô là giáo viên dạy ở một trường tiểu học. Dáng cô nhỏ nhắn, cao ráo. Hàng ngày, cô đến trường bằng trên chiếc xe máy nhỏ. Cô dạy lớp 5A và được bầu làm tổ trưởng đấy. Cô Mai quý em lắm! Đi xa đâu, cô đều mua quà cho em. Nhiều hôm, cô giúp mẹ em đi chợ! Tối nào, cô cũng làm bao nhiêu việc gia đình mãi đến tận khuya cô mới nghỉ. Mỗi lần có bài toán khó, em sang hỏi cô. Cô giảng bài rất dễ hiểu. Em rất thích cô vì cô hiền và chu đáo.

Kể về người hàng xóm mà em yêu quý (mẫu 4)

    Bà Long là hàng xóm của nhà em. Năm nay bà tầm khoảng hơn 70 tuổi. Dáng bà hơi còng, mái tóc đã điểm bạc. Ngày xưa, bà là nữ quân y chiến trường Trường Sơn. Tối tối, bà Long thường sang nhà em chơi và hay cho em quà. Bà rất chịu khó. Tuy đã già nhưng bà vẫn cặm cụi làm vườn. Con bà đi lấy chồng xa nên bà ở một mình. Nhiều khi, bà cảm thấy rất cô đơn. Vì vậy những lúc đi học về, em thường sang nhà bà chơi. Lúc ấy, bà thường kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích. Bà còn nhắc em đi học sớm và ngoan ngoãn nghe cô giảng bài. Bố em có món gì ngon, cũng bảo em mang biếu bà. Cả nhà em, ai cũng quý bà, coi bà Long như người thân trong gia đình em.

Kể về người hàng xóm mà em yêu quý (mẫu 5)

    Trong xóm, em quý mến nhất là bác Hà, tổ trưởng của khu phố em.

    Bác Hà năm nay đã ngoài 50 tuổi rồi, bác mở tiệm tạp hóa gần nhà em. Bác ấy có dáng cao gầy, mắt sáng, tính tình lại vui vẻ Bác rất hài hòa, quan tâm đến mọi người, nhất là đối với gia đình của em. Khi rảnh rỗi, bác lại sang nhà em hỏi han chuyện trò và còn kể cho em nghe chuyện cổ tích hay thật là hay. Cả xóm em ai cũng yêu mến bác Hà vì bác ấy hiền lành và tốt bụng.

Kể về người hàng xóm mà em yêu quý (mẫu 6)

    Bà Lan ở gần là hàng xóm của nhà em bà tầm khoảng 56 tuổi. Bà Lan thường sang nhà em và cho em quà. Cả xóm khu em ai cũng yêu quý bà vì bà rất tốt bụng, từ ngày trẻ bà đã đi làm từ thiện rất nhiều, bà còn nhận nuôi 3 em nhỏ để bà tiện chăm sóc dù bà đã lớn tuổi rồi. Em rất thích sang nhà bà chơi. Bà thường kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích. Bà còn nhắc em đi học sớm và ngoan ngoãn nghe cô giảng bài. Bà Lan như người thân trong gia đình em. Mỗi khi trung thu ngôi nhà của bà Lan lại đầy tiếng cười. Cả xóm em ai cũng yêu mến bà Lan vì bà hiền lành và tốt bụng. Bà Lan là người hàng xóm mà em quý mến nhất.

Kể về người hàng xóm mà em yêu quý (mẫu 7)

    Cô Lan là người hàng xóm rất thân thiết với gia đình của em, năm nay cô khoảng 30 tuổi. Cô là giáo viên ở trường Tiểu học. Khuôn mặt cô tròn trông thật phúc hậu. Hằng ngày với bà con làng xóm, cô thật gần gũi và giàu lòng thương người. Những lúc rảnh rỗi, cô thường sang nhà trò chuyện cùng bố mẹ em thật là thân mật. Khi hàng xóm có công việc gì cần giúp đỡ thì cô đều rất vui vẻ làm giúp. Thỉnh thoảng vào mùa hè cô còn cho hai anh em em đi tắm bể bơi cùng con của cô. Sống cùng khu phố em luôn mong muốn có nhiều người hàng xóm tốt bụng như cô để lúc nào khu phố cũng rộn vang tiếng cười.

Kể về người hàng xóm mà em yêu quý (mẫu 8)

    Cô Thanh là người hàng xóm thân thiết của nhà em. Cô hai mươi bảy tuổi. Cô là giáo viên dạy lớp một trường Tiểu học Kim Đồng. Vì cô nổi tiếng là một giáo viên dạy giỏi cấp thành phố nên rất nhiều bố mẹ học sinh tin tưởng và gửi con mình vào học lớp cô. Cô Thanh rất hiền và dịu dàng, cô thường sang dạy em Ngọc học bài và cho hai chị em bánh kẹo, đôi lúc cô cũng giúp mẹ em nấu ăn và các việc khác. Gia đình em coi cô như một thành viên trong gia đình mình.

Kể về người hàng xóm mà em yêu quý (mẫu 9)

    Bà Chính là hàng xóm của nhà em, năm nay bà 56 tuổi. Bà có đôi mắt thật sáng, tính tình dịu dàng, tốt bụng cùng việc luôn quan tâm đến mọi người nên cả xóm em ai cũng yêu quý bà. Bà Chính thường sang nói chuyện với ông bà và bà hay cho em đồ ăn vặt nữa. Bà ở một mình, mẹ em nói các con bà đều đi làm ở xa, tết mí trở về. Vì vậy em thường xuyên sang chơi cùng bà. Bà thường kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích. Bà còn nhắc nhở em cần chăm chỉ học hành, nghe lời thầy cô, bố mẹ. Bà Chính như người thân trong gia đình em vậy, là người hàng xóm mà em quý mến nhất.

Kể về người hàng xóm mà em yêu quý (mẫu 10)

Nhà chị Phượng chỉ cách nhà em một con hẻm nhỏ. Hàng ngày, em thường sang chơi với chị và được chị cưng chiều lắm. Mồ côi mẹ từ tấm bé, chị thiếu đi tình thương bao la của một người mẹ. Bố chị ở vậy, nuôi chị cho đến bây giờ. Năm nay, chị học lớp 12 trường chuyên của tỉnh. Cả xóm em, ai cũng khen chị, quý chị. Bởi chị vừa đẹp người vừa đẹp cả nết. Đặc biệt ở chị có một điểm mà em rất quý mến, kính phục. Đó là tình thương của chị đối với người già. Bà cụ Tứ ở cách nhà em một khoảnh vườn. Bà sống đơn độc một thân một mình trong căn nhà nhỏ, không con cái, cháu chắt. Nghe đâu trước đây cụ cũng có gia đình, nhưng chiến tranh đã cướp mất ông lão và anh con trai duy nhất của bà. Từ đó cho đến giờ, bà vẫn sống thui thủi một mình. Cảm thông với số phận đơn chiếc của bà cụ, chị Phượng không ngày nào không đến thăm. Mỗi lần đến với bà cụ, chị thường rủ em cùng đi. Chị giúp bà quét dọn nhà cửa, giặt giũ quần áo, cơm cháo cho bà mỗi khi bà bệnh. Không ruột rà máu mủ, không họ hàng thân thích, vậy mà chị Phượng chăm bà, thương yêu bà như bà nội, bà ngoại của mình. Điều đó thật đáng quý. Còn với em, chị coi em như đứa em ruột. Có cái gì ngon, cái gì đẹp, chị cũng chia phần cho em, và còn hướng dẫn thêm cho em học nữa. Bố mẹ em rất quý chị, coi chị như con gái của mình.

Kể về tình cảm của bố mẹ hoặc người thân của em đối với em (mẫu 1)

    Có lẽ, ai cũng yêu quý người mẹ thân thương của mình nhất. Trong suốt bao năm qua, mẹ em đã chăm sóc, dạy dỗ và thương yêu em hết mực. Mẹ là giáo viên. Vì trường xa nhà nên mẹ phải dậy từ sáng sớm nhưng mẹ không bao giờ quên chuẩn bị đồ ăn sáng cho em. Chiều tan học về nhà, em đã thấy mẹ cặm cụi trong bếp để nấu những món ăn thơm ngon, bổ dưỡng. Mỗi lần em ốm, mẹ thao thức suốt đêm để lau người, xoa lưng hay quạt mát cho em. Những lúc như thế, em càng yêu thương mẹ hơn.

Kể về tình cảm của bố mẹ hoặc người thân của em đối với em (mẫu 2)

    Trong gia đình ai cũng yêu thương, quan tâm, chăm sóc em nhưng mẹ là người dành cho em nhiều tình cảm nhất. Mẹ em tên là Phạm Thị Loan. Năm nay mẹ 30 tuổi. Mẹ rất đảm đang, tốt bụng. Sáng nào mẹ cũng dậy rất sớm để nấu cơm cho em ăn. Lúc nào có bài toán khó mẹ giảng cho em hiểu. Mẹ còn mua cho em những món ngon. Em hứa sẽ học thật giỏi để mẹ vui lòng.

Em rất yêu thương mẹ của em.

Kể về tình cảm của bố mẹ hoặc người thân của em đối với em (mẫu 3)

    Tôi rất hạnh phúc được sống trong một gia đình yêu thương, quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau. Người quan tâm đến tôi nhiều nhất đó chính là mẹ. Mẹ tên là Trần Thị Thư. Thân hình mẹ cân đối. Năm nay mẹ đã ngoài 33 tuổi, mẹ rất bận rộn với công việc của mình. Sáng nào mẹ cũng dậy rất sớm nấu cơm cho tôi ăn để đi học, mẹ còn đi chợ kiếm tiền nuôi sống cả gia đình. Mẹ luôn lo lắng, chăm sóc anh em tôi từng li, từng tí. Mẹ mong hai anh em tôi khôn lớn, trưởng thành. Có miếng gì ngon mẹ cũng nhường cho hai anh em tôi. Tôi thương mẹ vì mẹ vất vả và tôi thầm hứa sẽ cố gắng học giỏi, ngoan ngoãn để mẹ vui.

Mẹ ơi! Con rất yêu mẹ.

Kể về tình cảm của bố mẹ hoặc người thân của em đối với em (mẫu 4)

    Bố em là bộ đội xa nhà, chỉ vào kì nghỉ phép bố mới được ở nhà vài ngày. Những lúc ấy em thường quấn quýt bên bố để nghe bố kể chuyện.

Chuyện của bố kể rất nhiều, hết chuyện chiến đấu rồi đến chuyện đi công tác. Hơn thế ở nhà, bố còn giúp mẹ nhiều việc: làm lại vuông sân, xem bài vở của em, giảng cho em hiểu những bài toán khó. Rồi bố còn dạy em hát. Bố hát không giỏi như cô giáo em nhưng giọng hát của bố trầm trầm, hơi khàn và ấm áp. Mấy ngày phép qua nhanh và bố trở về đơn vị với lời dặn dò em: “Ở nhà chăm học và giúp mẹ trông coi việc nhà”.

Em rất yêu bố. Em hứa sẽ cố gắng học giỏi để bố mẹ vui lòng.

Kể về tình cảm của bố mẹ hoặc người thân của em đối với em (mẫu 5)

    Ngoài mẹ, bố là người gần gũi với em nhất.

Bố rất yêu em. Bố đi làm cả ngày ở nhà máy, tối mới về đến nhà. Cơm nước xong là bố kèm em học. Bố coi sóc bài vở của em rất tỉ mỉ. Bố dạy cho em từng cách viết để trình bày bài làm ở nhà. Bố giảng giải cho em từng bài toán khó, dạy từng câu văn. Nhờ có bố, em học hành tiến bộ và đạt nhiều điểm chín, điểm mười hơn. Nhận thấy em tiến bộ, cả bố và mẹ đều vui. Vào ngày nghỉ, khi em học bài và làm xong việc, bố dạy em cách câu cá hoặc tự làm đồ chơi. Bố lúc nào cũng âu yếm và chăm lo cho em từng li từng tí. Em rất tự hào về bố, người đã dạy dỗ em rất chu đáo, đầy tình yêu thương.

Em hứa sẽ cố gắng học tập thật giỏi để bố mẹ vui lòng.

Kể về tình cảm của bố mẹ hoặc người thân của em đối với em (mẫu 6)

    Trong gia đình bố là người quan tâm em nhiều nhất. Bố thường bảo: “Con trai phải học thật giỏi, tự tin và trung thực nghe con”.

Hằng ngày, sau buổi cơm tối, mặc dù làm việc vất vả cả ngày nhưng bố vẫn dành thời gian hướng dẫn em học tập. Những lúc chỉ cho em học, bố rất nghiêm khắc và kỹ lưỡng. Những bài tập khó bố đều chỉ rất chi tiết và giảng giải cho em hiểu. Ngoài các buổi học ở trường, bố còn cho em sinh hoạt ở Nhà văn hóa thiếu nhi quận. Bố bảo, sinh hoạt như vậy sẽ làm em tự tin hơn đồng thời giúp thư giãn sau những buổi học. Những lúc cả nhà quây quần bên mâm cơm, bố thường kể rất nhiều việc có tính chất giáo dục cho chúng em nghe. Bố thật sự là một tấm gương cho em noi theo.

Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em thích nhất (mẫu 1)

Ngày xưa, có hai vợ chồng một lão nông nghèo đi ở cho nhà một phú ông. Họ hiền lành, chăm chỉ nhưng đã ngoài năm mươi tuổi mà chưa có lấy một mụn con.

Một hôm, người vợ vào rừng lấy củi. Trời nắng to, khát nước quá, thấy cái sọ dừa bên gốc cây to đựng đầy nước mưa, bà bèn bưng lên uống. Thế rồi, về nhà, bà có mang. Ít lâu sau, người chồng mất. Bà sinh ra một đứa con không có chân tay, mình mẩy, cứ tròn lông lốc như một quả dừa. Bà buồn, toan vứt nó đi thì đứa bé lên tiếng bảo.

– Mẹ ơi! Con là người đấy! Mẹ đừng vứt con mà tội nghiệp. Bà lão thương tình để lại nuôi rồi đặt tên cho cậu là Sọ Dừa. Lớn lên, Sọ Dừa vẫn thế, cứ lăn lông lốc chẳng làm được việc gì. Bà mẹ lấy làm phiền lòng lắm. Sọ Dừa biết vậy bèn xin mẹ đến chăn bò cho nhà phú ông.

Nghe nói đến Sọ Dừa, phú ông ngần ngại. Nhưng nghĩ: nuôi nó thì ít tốn cơm, công sá lại chẳng đáng là bao, phú ông đồng ý. Chẳng ngờ cậu chăn bò rất giỏi. Ngày ngày, cậu lăn sau đàn bò ra đồng, tối đến lại lăn sau đàn bò về nhà. Cả đàn bò, con nào con nấy cứ no căng. Phú ông lấy làm mừng lắm!

Vào ngày mùa, tôi tớ ra đồng làm hết cả, phú ông bèn sai ba cô con gái thay phiên nhau đem cơm cho Sọ Dừa. Trong những lần như thế, hai cô chị kiêu kì, ác nghiệt thường hắt hủi Sọ Dừa, chỉ có cô em vốn tính thương người là đối đãi với Sọ Dừa tử tế.

Một hôm đến phiên cô út mang cơm cho Sọ Dừa. Mới đến chân núi, cô bỗng nghe thấy tiếng sáo véo von. Rón rén bước lên cô nhìn thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang ngồi trên chiếc võng đào thổi sáo cho đàn bò gặm cỏ. Thế nhưng vừa mới đứng lên, tất cả đã biến mất tăm, chỉ thấy Sọ Dừa nằm lăn lóc ở đấy. Nhiều lần như vậy, cô út biết Sọ Dừa không phải người thường, bèn đem lòng yêu quý.

Đến cuối mùa ở thuê, Sọ Dừa về nhà giục mẹ đến hỏi con gái phú ông về làm vợ. Bà lão thấy vậy tỏ ra vô cùng sửng sốt, nhưng thấy con năn nỉ mãi, bà cũng chiều lòng.

Thấy mẹ Sọ Dừa mang cau đến dạm, phú ông cười mỉa mai:

– Muốn hỏi con gái ta, hãy về sắm đủ một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm đem sang đây. Bà lão đành ra về, nghĩ là phải thôi hẳn việc lấy vợ cho con. Chẳng ngờ, đúng ngày hẹn, bỗng dưng trong nhà có đầy đủ mọi sính lễ, lại có cả gia nhân ở dưới nhà chạy lên khiêng lễ vật sang nhà của phú ông. Phú ông hoa cả mắt lúng túng gọi ba cô con gái ra hỏi ý. Hai cô chị bĩu môi chê bai Sọ Dừa xấu xí rồi ngúng nguẩy đi vào, chỉ có cô út là cúi đầu e lệ tỏ ý bằng lòng.

Trong ngày cưới, Sọ Dừa cho bày cỗ thật linh đình, gia nhân chạy ra chạy vào tấp nập. Lúc rước dâu, chẳng ai thấy Sọ Dừa trọc lốc, xấu xí đâu chỉ thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đứng bên cô út. Mọi người thấy vậy đều cảm thấy sửng sốt và mừng rỡ, còn hai cô chị thì vừa tiếc lại vừa ghen tức.

Từ ngày ấy, hai vợ chồng Sọ Dừa sống với nhau rất hạnh phúc. Không những thế, Sọ Dừa còn tỏ ra rất thông minh. Chàng ngày đêm miệt mài đèn sách và quả nhiên năm ấy, Sọ Dừa đỗ trạng nguyên. Thế nhưng cũng lại chẳng bao lâu sau, Sọ Dừa được vua sai đi sứ. Trước khi đi, chàng đưa cho vợ một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà nói là để hộ thân.

Ganh tị với cô em, hai cô chị sinh lòng ghen ghét rắp tâm hại em để thay làm bà trạng. Nhân quan trạng đi vắng, hai chị sang rủ cô út chèo thuyền ra biển rồi cứ thế lừa đẩy cô em xuống nước. Cô út bị cá kình nuốt chửng, nhưng may có con dao mà thoát chết. Cô dạt vào một hòn đảo, lấy dao khoét bụng cá chui ra, đánh đá lấy lửa nướng thịt cá ăn. Sống được ít ngày trên đảo, cặp gà cũng kịp nở thành một đôi gà đẹp để làm bạn cùng cô út.

Một hôm có chiếc thuyền đi qua đảo, con gà trống nhìn thấy bèn gáy to:
 ò… ó… o

Phải thuyền quan trạng rước cô tôi về.

Quan cho thuyền vào xem, chẳng ngờ đó chính là vợ mình. Hai vợ chồng gặp nhau, mừng mừng tủi tủi. Đưa vợ về nhà, quan trạng mở tiệc mừng mời bà con đến chia vui, nhưng lại giấu vợ trong nhà không cho ai biết. Hai cô chị thấy thế khấp khởi mừng thầm, tranh nhau kể chuyện cô em rủi ro ra chiều thương tiếc lắm. Quan trạng không nói gì, tiệc xong mới cho gọi vợ ra. Hai cô chị nhìn thấy cô em thì xấu hổ quá, lén bỏ ra về rồi từ đó bỏ đi biệt xứ.

Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em thích nhất (mẫu 2)

Trong số các câu chuyện nói về các con vật thì em thích nhất câu chuyện: “Rùa và Thỏ”. Câu chuyện như sau:

Rùa là con vật chậm chạp nhưng rất chăm chỉ, sáng nào cũng tập chạy. Một hôm, đang chạy giữa đường thì gặp Thỏ. Vốn kiêu ngạo, Thỏ buông lời chế nhạo:

– Chậm rề rề như Rùa thì làm sao được.

Rùa thấy mình bị xúc phạm liền thách:

– Thì anh cứ thử chạy thi với tôi xem sao?

Thỏ nhận lời ngay và còn giễu cợt:

– Được, ta cho mày chạy trước nửa đường.

Rùa biết mình chậm chạp, cố sức chạy không nghỉ. Thỏ cậy mình chạy nhanh, cứ nhìn trời, nhìn mây, đôi lúc lại gặm vài ngọn cỏ, hái hoa bắt bướm. Trong bụng thầm nghĩ:

– Mình chỉ cần chạy một loáng là đến nơi.

Chính vì nghĩ như vậy, Thỏ tha hồ rong chơi hết chỗ này đến chỗ khác. Mãi cho đến lúc sực nhớ đến cuộc thi thì ngẩng đầu lên đã thấy Rùa gần tới đích. Thỏ ba chân bốn cẳng chạy bán sống bán chết. Nhưng không kịp nữa rồi. Rùa đã về đích trước. Thỏ thẹn thùng vì chạy thua Rùa nên chạy một mạch vào rừng trốn biệt.

Câu chuyện dạy em phải có tính kiên trì, chịu khó trong mọi công việc dù là việc nhỏ.

Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em thích nhất (mẫu 3)

Tôi đã được nghe rất nhiều câu chuyện cổ tích. Mỗi câu chuyện là một bài học ý nghĩa sâu sắc. Trong các câu chuyện đó, tôi  thích nhất là câu chuyện Cây Khế. Tôi xin được kể lại câu chuyện theo lời của người em như sau:

Gia đình tôi tương đối khá giả, cha mẹ tôi sinh được hai người con trai. Anh cả tôi đã có vợ, còn tôi vẫn sống độc thân. Sau khi anh cả mất, anh cả đứng ra phân chia tài sản. Anh chiếm hết ruộng nương nhà cửa, chỉ cho tôi một cây khế ngọt ở góc vườn và một túp lều nhỏ. Hàng ngày tôi chăm sóc và mang khế ra chợ bán lấy tiền sống qua ngày.

Đến mùa, khế chín đầy cây. Hương thơm lan tỏa khắp vườn, bay cả vào trong nhà. Một buổi sáng, bỗng từ đâu có một con chim phượng hoàng bay đến đậu trên cành cây cao nhất. Tôi tưởng chim chỉ đến đậu thôi. Ai ngờ đâu, chim mổ hết trái này đến trái khác. Gia sản chỉ có từng, quá đau lòng tôi than: “Chim ơi, chim ăn hết khế rồi  thì tôi lấy gì mà kiếm sống?” Bỗng nhiên, phượng hoàng nói tiếng người: “Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng!” Tôi mừng thầm và nghĩ rằng nếu phượng hoàng nói thật thì cuộc đời tôi sẽ thay đổi.

Đêm hôm ấy, theo lời phượng hoàng, tôi thức để may chiếc túi ba gang. Đúng hẹn, sáng hôm sau, phượng hoàng đậu cạnh gốc khế rồi bảo tôi trèo lên lưng. Chim chở tôi vượt qua đại dương đến một hòn đảo đầy vàng bạc châu báu. Dưới ánh mặt trời, vàng bạc c, hâu báu sáng lấp lánh, hoa cả mắt. Nhớ lời chim dặn tôi chỉ lấy đầy túi ba gang, rồi leo lên chim, trở về nhà. Tôi chỉ giữ lại cho mình một ít để làm nhà, mua ruộng. Còn bao nhiêu tôi đem chia đều cho bà con nghèo khổ trong vùng.

Biết chuyện tôi giàu có, anh cả tìm sang hỏi lí do. Vốn thật thà, tôi kể cho anh nghe đầu đuôi câu chuyện mà chẳng giấu gì cả. Vừa nghe xong, anh đã năn nỉ đổi tất cả để lấy cây khế. Chiều ý anh, tôi bằng lòng.

Đến mùa khế năm sau, cây khếra quả lúc lỉu, chim phượng hoàng lại bay đến ăn. Anh tôi nhớ lời tôi nói, cũng quỳ xuống gốc cây khế mà van xin. Chim cũng trả lời rằng: ” Ăn một quả, trả một cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng!” Anh cả rất mừng, bảo vợ may hẳn chiếc túi mười hai gang.

Giữ lời hứa, phượng hoàng chở anh ra đảo. Vừa tới đảo, anh đã vội vàng nhét đầy túi, rồi lại nhét thêm vào túi áo, túi quần,…Rất lâu sau, anh mới đến bên phượng hoàng trở về nhà. Khó khăn lắm, phượng hoàng mới cất cánh được. Đến giữa biển, người anh ta quá nặng, chim bảo anh ta vứt bớt vàng xuống biển. Nhưng anh không nghe mà còn hối chim bay nhanh. Phía dưới, biển nổi sóng dữ dội. Phượng hoàng mệt quá, đôi cánh chao đảo. Anh cả cùng túi vàng rơi tõm xuống biển sâu.

Thế đấy các bạn ạ! Phải chăng câu chuyện trên đã ứng với câu: “Ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ.” Vây nên, hãy sống hiền lành các bạn nhé.

Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em thích nhất (mẫu 4)

Tôi tuy là một tảng đá vôi nhưng cuộc đời của tôi lại rất dài. Tôi không phải là một tảng đá vôi bình thường như bao tảng đá khác. Bỏi vì xưa kia tôi chính là một con người.

Hồi đó, nhà họ Cao chúng tôi có hai anh em. Tôi và anh của tôi. Chúng tôi giống nhau như đúc, đến nỗi người ngoài không thể phân biệt được ai là anh, ai là em. Hai anh em tôi hơn nhau một tuổi và rất thương yêu, quý trọng nhau. Những tháng năm được sống vui vầy bên cha mẹ, bên người anh ruột thịt là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong đời tôi.

Nhưng những ngày tháng êm đềm ấy không cùng tôi suốt cuộc đời. Khi hai anh em tôi mới mười bảy, mười tám tuổi thì cha mẹ chúng tôi đều lần lượt qua đời. Từ đó, chúng tôi lại càng yêu quý nhau hơn trước.

Không được cha mẹ dạy dỗ cho nữa, tôi và anh tôi đến xin học tại ông thầy họ Lưu. Chúng tôi đều cố gắng chăm chỉ học hành nên được thầy Lưu yêu như con. Thầy Lưu có một người con gái, tuổi chừng mười sáu, mười bảy rất xinh đẹp, dịu dàng, con gái trong vùng ít ai sánh kịp. Từ khi hai anh em tôi đến học, cô gái có vẻ quấn quýt với hai anh em chúng tôi lắm. Một hôm, nhà nấu cháo, cô gái múc một bát cháo và một đôi đũa mời chúng tôi ăn.

Cầm bát cháo từ tay cô gái, tôi nghĩ: “Anh mình lớn hơn mình, vì vậy mình phải nhường cho anh ăn trước mới phải.”. Nghĩ vậy, tôi bèn mời anh ăn trước. Sau đó, anh tôi đã lấy cô gái làm vợ. Việc mời ãn cháo chính là một cái cớ để cô gái phân biệt được chúng tôi ai là anh, ai là em.

Cũng từ khi anh tôi lấy vợ, tôi cảm thấy rằng tình cảm anh em giữa chúng tôi hình như không được thắm thiết như trước nữa thì phải. Tôi buồn lắm nhưng anh tôi vẫn vô tình không để ý đến. Một buổi chiều nọ, anh và chị dâu đã đi vắng, tôi ngồi trước cửa và nhìn ra khu rừng xa xa. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy mình là đồ thừa trong cái gia đình nhỏ bé, hạnh phúc này.

Vừa tủi thân, lại cảm thấy thật cô đơn, tôi vùng đứng dậy ra đi. Tôi cứ đi mãi, đi mãi đến khi rừng già ở trước mắt. Theo con đường mòn, tôi đi thẳng vào rừng. Trời đã tối, trăng đã lên cao. Tôi đi mải miết cho tới khi gặp một con suối rộng, nước sâu và xanh biếc trong rừng. Không thể lội qua được, tôi đành ngồi nghỉ bên bờ. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm.

Đêm đã khuya, sương lạnh rơi xuống mỗi lúc một nhiều. Những giọt sương cứ thấm dần, thấm dần vàò da thịt tôi. Cuối cùng tôi đã chết mà vẫn ngồi trơ trơ, biến thành tảng đá vôi như bây giờ. Tôi có ngờ đâu, anh tôi về nhà, không thây tôi đâu bèn vội vàng đi tìm nhưng không nói cho ai biết cả. Cũng theo con đường tôi đã đi. Anh cũng tới được con suối rộng, nước xanh biếc đang chảy cuồn cuộn dưới ánh trăng vàng. Không lội qua được nữa, anh tôi bèn ngồi xuống, tựa lưng vào tảng đá bên bờ suối.

Anh có ngờ đâu tảng đá ấy chính là đứa em ruột thịt của mình. Anh cứ ngồi đấy gọi tên tôi, những giọt sương từ cành lá rơi lã chã xuỏng vai áo anh, thấm vào da thịt anh. Anh tôi đã ngất đi và chết cứng, biến thành một cái cây không cành mọc thẳng lên bên tảng đá.

Cái cây cứ rì rào, rì rào, tán lá trên cao như nói lời xin lỗi muộn màng. Anh ơi, em sẵn sàng tha thứ cho anh bởi vì chúng ta là ruột thịt của nhau, chính em phải nói lời xin lỗi với anh. Tôi chỉ muốn hét thật to lên như vậy. Nhưng đâu còn thời gian nữa, giờ đây, tôi đã biến thành tảng đá. Đá thì làm sao nói được.

Dân trong vùng gọi tôi là đá vôi, anh tôi là cây cau còn người chị dâu là cây trầu.

Ở nhà, chị dâu tôi chẳng thấy chồng đâu, cũng chẳng thấy em đâu bèn tất tả đi tìm. Bước thấp, bước cao. Cuối cùng chị cũng tới được con suối trong rừng. Cũng như anh em tôi, không lội qua được, chị đành ngồi lại bên bờ tựa lưng vào cái cây. Chị ơi, cái cây chị đang tựa vào chính là chồng của chị đấy.

Tôi rất muốn nói cho chị biết điều đó. Chị dâu tôi cứ ngồi đấy, than khóc, vật vã. Chưa đầy nửa đêm, chị đã mình gầy xác ve, thân dài lêu nghêu biến thành cây leo cuốn chặt lấy cây không cành, về sau, chuyện chúng tôi đến tai mọi người, ai nấy đểu thương xót. Dân trong vùng gọi tôi là đá vôi, anh tôi là cây cau còn người chị dâu là cây trầu. Tôi cũng rất mong rằng bây giờ cũng sẽ có những tình cảm anh em vợ chồng gắn bó như chúng tôi đây.

Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em thích nhất (mẫu 5)

Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em nhà kia cha mẹ mất sớm. Người anh tham lam, khi chia gia tài liền chiếm hết nhà cửa, ruộng vườn cha mẹ để lại, chỉ cho người em một túp lều nhỏ và mảnh vườn, trong đó có cây khế ngọt. Người em không chút phàn nàn, ngày ngày chăm bón cho mảnh vườn và cây khế.

Năm ấy, cây khế trong vườn nhà người em ra quả rất sai. Từng chùm quả chín vàng như nặng lúc lỉu trên cành. Người em nhìn cây khế mà vui mừng, tính đem bán để lấy tiền mua gạo. Một hôm, có con chim lạ từ đâu bay đến ăn khế. Thấy cây khế bị chim ăn xơ xác người em ôm mặt khóc. Chim bỗng cất lời: “Ăn một quả trả một cục vàng. May túi ba gang, mang đi mà đựng”

Người em nghe chim nói tiếng người lấy làm kinh ngạc, bèn về kể cho vợ nghe. Hai vợ chồng may một chiếc túi vừa đúng ba gang, chờ chim đến. Hôm sau, chim bay đến, bảo người em ngồi lên lòng mình. Chim bay rất xa, đến một hòn đảo đầy vàng bạc giữa biển khơi bao la. Người em lấy vàng bỏ đầy túi ba gang rồi lại theo chim trở về nhà. Từ đó, người em trở nên giàu có.

Người anh nghe thấy em giàu liền sang chơi và lân la hỏi chuyện. Em không giấu giếm kể lại cho anh tường tận mọi điều. Người anh nằng nặc đòi đổi nhà cửa ruộng vườn của mình lấy mảnh vườn và cây khế, người em dù không muốn nhưng thấy anh cương quyết quá cũng đành đổi cho anh.

Mùa năm sau, cây khế lại sai trĩu những quả vàng chín mọng, người anh khấp khởi mừng thầm, ngày ngày ngóng chờ con chim lạ tới. Thế rồi một hôm, chim tới ăn khế, người anh giả vờ khóc lóc, chim cũng nói: “Ăn một quả trả một cục vàng. May túi ba gang, mang đi mà đựng”

Người anh nghe vậy, mừng như mở cờ trong bụng, vội vã cùng vợ may một chiếc túi to thật là to. Hôm sau chim tới đưa người anh đi lấy vàng ở hòn đảo xa lạ nọ. Nhìn thấy vàng bạc châu báu trên đảo, người anh vội vàng nhét đầy túi to, lại còn giắt khắp người. Khi người anh leo lên lưng chim, chim phải vỗ cánh mấy lần mới bay lên được.

Vì quá nặng nên chim bay chậm, mãi vẫn ở trên biển. Chim bảo người anh vứt bớt vàng bạc đi nhưng anh ta không chịu. Chim nặng quá, nghiêng cánh, thế là người anh tham lam cùng túi vàng rơi xuống biển sâu, không bao giờ trở về được nữa.

........................................

........................................

........................................

Trên đây tóm tắt một số bài văn mẫu Văn kể chuyện lớp 3, để xem đầy đủ các bài văn hay lớp 3, bạn vào từng bài văn ở trên.

Xem thêm các bài văn mẫu lớp 3 hay nhất, ngắn gọn chọn lọc khác:

Lời giải bài tập lớp 3 sách mới:




Giải bài tập lớp 3 các môn học