Top 30 Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc: Một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu

Tổng hợp trên 30 bài văn biểu cảm về con người, sự việc: Một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu hay nhất với dàn ý chi tiết giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc: Một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu - mẫu 1

Trong gia đình, người mà em yêu quý nhất chính là cu Bin. Có biết bao kỉ niệm tươi đẹp giữa em và Bin được em lưu giữ trong kí ức. Tuy nhiên, kỉ niệm khiến em nhớ nhất với em bé là năm em vào lớp 1. Kỉ niệm ấy khiến em càng thêm yêu thương và gắn bó với Bin nhiều hơn!

Năm đó, em và bé được bố mẹ cho về quê chơi với ông bà. Bin khi ấy còn nhỏ lắm. Đôi má phúng phính, chân tay bụ bẫm nhìn rất yêu! Em cứ lẫm chẫm bước đi trên nền đất, thỉnh thoảng lắc lư người nhìn hệt như một chú lật đật con!

Có một hôm, em và Bin ra chơi sau nhà. Ở vườn có một con chó rất to. Em vốn là người yêu động vật nên khi thấy con chó liền chạy đến định vuốt ve. Không ngờ, con chó sủa lên một tiếng thật to khiến em bé sợ hãi, òa lên khóc. Em dỗ dành em trai, nói "Con chó hư! Con chó hư! Không được sủa Bin làm Bin sợ!". Thế là con chó cụp tai ngồi xuống. Bin thấy con chó không sủa nữa thì cũng ngừng khóc. Bin nhoẻn miệng cười rất tươi! Thấy em mắng chú chó, em trai cũng cố gắng bắt chước theo. Bin nói chưa sõi nên nhại lại lời em làm em bật cười! Không những thế, em bé còn lấy tay đập đập vào không trung tỏ ý dọa chú chó. Lúc ấy, trông bé thật đáng yêu làm sao!

Kỉ niệm dễ thương ấy khiến em nhớ mãi đến tận bây giờ. Mỗi lần nghĩ đến, em đều chạy đến ôm chầm lấy Bin. Bin luôn là người mà em dành nhiều tình cảm nhất trong gia đình! Em yêu Bin nhiều lắm!

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc: Một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu - mẫu 2

Gia đình là một phần không thể thiếu của cuộc đời mỗi con người. Ai cũng có biết bao kỉ niệm sâu sắc đối với người thân trong gia đình. Đối với em, kí ức tươi đẹp bên bà nội sẽ luôn là dòng sữa mát lành nuôi dưỡng tâm hồn em!

Bà nội em mất đã lâu. Hồi còn sống, bà là người chăm sóc, ở bên cạnh em nhiều nhất. Em nhớ lắm những tháng ngày cùng bà ra vườn tưới rau, cuốc đất. Bàn tay bà như có phép "tiên" vậy! Mỗi lần bà gieo trồng hạt gì xuống đất, nó đều lớn nhanh như thổi. Chẳng mấy chốc, quả chín đã trĩu cành. Bóng dáng người bà tảo tần, liêu xiêu gánh nước làm em nhớ mãi không thôi.

Hôm ấy, khi đang chơi trong nhà, em nhìn thấy chú mèo con. Thế là em nảy ra suy nghĩ sẽ trêu chọc nó. Em ghé mặt sát xuống đất rồi ngó đầu xuống gầm giường, khua khua chiếc gậy. Con mèo sợ hãi chui vào góc. Em lấy gậy chọc vào người nó khiến nó chạy một mạch ra vườn. Em thấy con mèo chạy thì liền đuổi theo. Bị dồn vào góc tường khiến nó sợ hãi, giơ nanh vuốt sắc nhọn cào thẳng vào tay em. Ngay lúc ấy, em đau đớn, kêu lên. Bà hốt hoảng chạy từ trong bếp ra. Bà lau vết thương cho em một cách kĩ càng. Bà sợ em đau nên làm rất nhẹ nhàng. Sau khi đã băng cẩn thận, bà dặn em không được trêu nó nữa. Bài giảng giải cho em về tình thương yêu với động vật. Những lời nói thủ thỉ, tâm tình của bà khiến em rất hối hận về việc mình gây ra. Bà là như vậy đó! Bà không bao giờ trách mắng ai. Lúc nào cũng dùng tình yêu thương của mình để khuyên bảo mọi người.

Qua câu chuyện về chú mèo, em càng thêm yêu và trân trọng tấm lòng nhân hậu của bà đối với vạn vật xung quanh. Dù bà không còn bên cạnh nhưng những lời chỉ bảo của bà sẽ giúp em trưởng thành hơn! Em nhớ bà nhiều lắm!

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc: Một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu - mẫu 3

Nhà văn Honoré de Balzac đã từng nói rằng: "Trái tim mẹ là vực sâu muôn trượng. Mà ở dưới đó bạn sẽ luôn tìm thấy sự tha thứ". Câu nói của ông đã gợi nhắc em về một kỉ niệm vô cùng đáng nhớ với người mẹ kính yêu của mình. Mỗi lần nhớ lại kỉ niệm ấy em vừa thấy xấu hổ với bản thân, vừa thấy xúc động trước tấm lòng bao dung, rộng lượng của mẹ.

Vào một ngày mùa đông, Minh mang đến lớp bộ đồ chơi lego rất đẹp khiến em vô cùng thích thú. Về nhà, em xin mẹ cho mua món đồ chơi. Tuy nhiên, mẹ không đồng ý với mong muốn đó của em. Không được sở hữu bộ mô hình độc đáo làm em nuối tiếc, hẫng hụt trong lòng. Ngày hôm sau, khi vào phòng mẹ lấy đồ, em bất chợt thấy một chiếc ví có rất nhiều tiền để trên bàn. Vì quá khao khát được cầm trên tay bộ mô hình, em đã có ý định lấy trộm tiền của mẹ. Cầm tiền trong tay, em chạy vội ra cửa hàng đồ chơi. Sau khi có được món đồ rồi, em từ hạnh phúc, vui sướng chuyển sang lo lắng, sợ hãi vì bị mẹ phát hiện. Vừa về đến nhà, mẹ liền hỏi em về số tiền đã mất. Em lí nhí trả lời trong miệng và giấu bộ đồ chơi ra đằng sau. Chắc hẳn lúc ấy, mẹ đã biết em là thủ phạm. Thế nhưng, mẹ không nói gì mà chỉ lặng lẽ đi vào phòng.

Từ lúc đó, mẹ hoàn toàn lặng im. Một cảm giác sợ hãi ngập tràn trong tâm trí em. Tối đến, em cầm bộ đồ chơi và đến bên mẹ. Em thú nhận toàn bộ sự việc rồi nói lời xin lỗi mẹ. Mẹ mỉm cười, nhìn em trìu mến. Mẹ nói rằng mẹ rất vui vì em đã tự nhận thức được việc làm sai trái mà mình đã gây ra. Không những không trách phạt, mẹ còn nói sẽ thưởng cho em thêm một món đồ chơi khác vì sự trung thực ấy. Em rất cảm động trước tấm lòng bao dung của mẹ. Chính sự nhân hậu, vị tha đó đã giúp em nhận ra sai lầm và sửa chữa nó kịp thời.

Đối với em, mẹ như ánh mặt trời soi sáng đường em đi. Nếu không có mẹ, em không thể trưởng thành, lớn khôn. Em biết có những lúc đã làm mẹ buồn nhưng em sẽ cố gắng ngoan ngoãn để mẹ được yên lòng.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc: Một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu - mẫu 4

Gió đông đã về, báo hiệu một năm đang đi dần về cuối. Em lại háo hức nhớ về kỉ niệm tuyệt vời cùng bố vào cận Tết năm ngoái.

Đó là kỉ niệm, em được cùng bố gói bánh chưng đón Tết. Mọi năm, em chỉ đóng vai trò là người quan sát mà thôi, nhưng hôm ấy, bố đã nghị em cùng bố gói bánh. Thật là sung sướng và hồi hộp làm sao.

Nguyên liệu đã được mẹ đi chợ mua đầy đủ cả. Em và bố bắt tay ngay vào quá trình làm bánh. Đầu tiên là lau sạch lá dong. Những chiếc lá to, phải lau thật cẩn thận để chúng không bị rách. Sau đó là bước gói bánh. Bố mua cho em một chiếc khuôn nhỏ bằng bàn tay để dễ gói hơn. Đầu tiên là cắt lá cho vừa khuôn, rồi xếp thành hình góc khuôn. Bốn phần lá đứng cạnh nhau, tạo nên chiếc đế kín kẽ và chắc chắn. Tiếp đến, là cho nguyên liệu vào, một lớp nếp, đỗ xanh, thịt lợn rồi lại đỗ xanh, nếp. Cuối cùng, là gập phần lá dư ở trên lại và buộc dây lạt cho thật chắc chắn. Những cái đầu, chưa quen tay, em còn phải nhờ bố buộc giúp. Em vừa nín thở, vừa căng chặt tay để phần nhân không bị rơi ra lúc thắt dây. Dần dần, em đã có thể tự buộc dây được, hoàn thành chiếc bánh thật xinh xắn. Sau một ngày chờ luộc bánh. Những chiếc bánh chưng do chính tay em gói đã được ra lò. Thật tự hào biết bao khi nhìn những chiếc bánh ngon lành được gắp ra. Mọi người ăn thử, ai cũng khen khiến em vui lắm.

Năm nay, em sẽ xin bố được gói bánh bằng khuôn to như bố vẫn gói. Càng nghĩ về kỉ niệm năm trước, em lại càng mong sao Tết năm nay đến nhanh hơn.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc: Một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu - mẫu 5

Kỉ niệm đáng nhớ nhất của em với bố, có lẽ chính là lần em được bố dạy bơi.

Lúc đó, cả nhà em đã cùng nhau về thăm ông bà ở quê. Khi dẫn em đến dòng sông cuối làng, bố đã kể về những buổi bơi đua cùng bạn bè lúc nhỏ cho em nghe. Nghe bố kể mà em phấn khích vô cùng, nên đã xin bố dạy bơi cho mình.

Nghe lời đề nghị của em, bố vui lắm, liền dẫn em lại phía bờ sông có nước cạn để bắt đầu buổi “dạy”. Đầu tiên, bố cùng em khởi động toàn thân. Từng hành động em đều thực hiện thật nghiêm túc, đồng thời càng thêm háo hức, chờ đợi được xuống nước ngay. “Được rồi!” - tín hiệu tuyệt vời từ bố, báo cho em rằng, đã đến lúc xuống nước rồi. Vui sướng vô cùng, em liền chạy về dòng nước.

Tuy nhiên, bao háo hức đều tan biến ngay khi nước ngập đến ngang lưng em. Nhìn dòng nước mênh mông, em bỗng có sự sợ hãi kì lạ. Cơn sợ hãi ngày càng lớn, nuốt chửng lấy em, khiến em bất giác lùi lại vào bờ. Bỗng một bàn tay ấm áp đặt lên vai khiến em chững lại. Đó là bố. Bố đang ở phía sau nhìn em đầy tin tưởng và yêu thương. Nó như dòng nước mát lạnh, dập tắt bao nôn nóng, lo âu trong em. Theo ánh mắt và lời cổ vũ của bố, em lại tiến về phía trước. Những động tác bơi lúc đầu luôn thật khó khăn. Nhưng nhờ bàn tay vững vàng của bố mà em đã có thêm niềm tin và động lực để tiếp tục tập luyện. Một buổi chiều, hai buổi chiều rồi đến chiều thứ tư, em đã có thể bơi lội được mà không cần bố đỡ nữa. Cảm giác khi được bơi quãng đầu tiên một mình, đến giờ em vẫn còn nhớ rõ. Đó là sự tự do, sung sướng vỡ òa. Thật tuyệt vời vô cùng. Đến nụ cười của bố hôm ấy cũng sáng rỡ lắm. Chắc chắn bố đã rất tự hào về em. Em cũng vậy. Có thể, việc học bơi không hề khó khăn, nhưng em đã chinh phục nó, vượt qua nỗi sợ của bản thận mình. Chẳng phải là điều quá tuyệt vời hay sao?

Bây giờ, em đã có thể bơi lội thuần thục rồi. Em thích nhất, là được cùng bố bơi ở con sông quê mình. Cảm giác ấy, không một bể bơi nào có thể thay thế được.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc: Một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu - mẫu 6

Một chiều đầu đông, em được nghỉ học thể dục nên đã về nhà sớm hơn mọi lần. Vì vậy mà em đã có một kỉ niệm thật tuyệt cùng với bố.

Lúc em về nhà, bố đang loay hoay ở trước sân, nhưng đang chuẩn bị làm gì đó. Khi nghe em hỏi, bố mới bảo rằng đang chuẩn bị làm đất để trồng mấy luống rau xà lách. Thế là, em liền xin bố được trồng cùng. Thú thật, tuy năm nào bố cũng trồng rau, nhưng năm nay là lần đầu tiên mà em được trồng rau cùng với bố. Theo hướng dẫn tận tình của “thầy giáo bố”, em dùng chiếc cuốc nhỏ, vun đất ở hai bên theo đường thẳng, để tạo nên luống đất nhô cao hơn hẳn mặt đất. Hai bố con đào các luống đất song song với nhau. Khi em mới cuốc được một luống, đã thấy đau lưng, nhức tay rồi. Thế mà nhìn sang bên cạnh, bố đã phăm phăm cuốc xong cả vạt đất. Thế mới thấy, bố của em giỏi như thế nào. Nhìn thấy thế, em lại càng không thể dừng lại, quyết tâm phải cố gắng hơn nữa.

Tiếp đó, bố hướng dẫn em cách trồng từng cây xà lách con. Đầu tiên là lấy ngón tay tạo lỗ trên mặt đất, sau đó cho gốc cây xuống, rồi vùi đất lại, nén thật chặt. Nghe thì đơn giản mà thật ra lại khó lắm. Phải hỏng mất hai cây, em mới trồng được cây xà lách non đầu tiên. Thấy em tự trách, bố cười xòa rồi khích lệ em tiếp tục cố gắng. Lúc nào cũng vậy. Hễ em buồn bã hay thất bại về điều gì, thì bố sẽ lập tức xuất hiện, cổ vũ em, trao cho em niềm tin và sức mạnh. Bố như cây trụ lớn trong thế giới tinh thần của em vậy. Sau đó, hai bố con lại tiếp tục trồng từng cây rau mới. Vừa trồng bố vừa kể cho em nghe về chuyện ngày bố còn bé. Mới học lớp hai, bố đã biết chăn trâu, cắt cỏ rồi. Hồi ấy nhà bà nội nghèo lắm, mấy anh em phải đi mót khoai để có bữa no. Nghe bố kể, em thương bố lắm. Cùng với đó là sự tự hào về người bố tuyệt vời của mình.

Buổi trồng rau với bố hôm ấy không chỉ là một hoạt động thú vị. Mà hơn hết, đó là những khoảnh khắc em được trò chuyện và tâm sự với bố nhiều hơn. Giúp em thêm hiểu và gần gũi với bố của mình

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc: Một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu - mẫu 7

Gia đình có vai trò thật quan trọng, và đối với tôi cũng vậy. Trong gia đình, người mà tôi yêu thương nhất chính là mẹ.

Mẹ tôi là một người phụ nữ giản dị. Nhưng mẹ đã dành cho tôi những sự hy sinh thật phi thường. Bố mẹ chia tay khi tôi còn rất nhỏ. Tôi sống cùng với mẹ. Mẹ vừa phải làm mẹ, vừa phải làm bố. Nhờ có tình yêu thương vô bờ của mẹ đã lấp đầy khoảng trống tình cảm của bố.

Còn nhớ năm lớp tám, tôi đến nhà Hồng - cô bạn thân cùng lớp chơi. Do quá mải chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi nghĩ thầm trong lòng rằng kiểu gì khi về đến nhà mẹ cũng mắng. Nhưng khi tôi về đến nơi, bước vào nhà lại thấy thật yên tĩnh, chỉ nhìn thấy trên bàn là cơm canh nóng hổi, mà không thấy mẹ đâu. Tôi ăn cơm xong mà lòng đầy lo âu. Tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Cảm thấy lo lắng, tôi chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Có lẽ mẹ đã bị sốt.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi, trong khi mẹ thì phải làm việc vất vả, lại bị ốm mà vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tự trấn an bản thân, tôi nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi còn nấu một ít cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ đã khá hơn, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu! Nín đi con!”.

Sáng hôm sau, mẹ đã khỏe hẳn và có thể đi làm bình thường. Nhưng nhờ có trải nghiệm hôm qua mà tôi mới biết mẹ đã vất vả vì tôi như thế nào. Tôi thầm nhắc nhở bản thân phải cố gắng học tập hơn, giúp đỡ mẹ nhiều hơn để mẹ khỏi lo lắng, vất vả.

Đối với tôi, mẹ chính là nguồn ánh sáng diệu kỳ. Sau hôm đó, tôi dường như thấu hiểu thêm công ơn của mẹ, cũng như hiểu được rằng:

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con”

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc: Một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu - mẫu 8

Người bố có cách thể hiện tình yêu với con cái thật khác so với người mẹ. Nếu mẹ có vẻ dịu dàng, thì bố lại luôn nghiêm khắc. Dù vậy, tình yêu thương của bố cũng không thua kém so với mẹ.

Gia đình của tôi gồm có bốn thành viên. Đó là bố, mẹ, anh Tùng và tôi. Năm nay, bố bốn mươi lăm tuổi. Bố có dáng người cao nhưng hơi gầy. Khuôn mặt vuông chữ điền, mái tóc cắt ngắn đã điểm vài sợi bạc. Làn da ngăm đen vì những tháng ngày vất vả làm việc. Vầng trán cao toát lên vẻ cương nghị. Tôi thích nhất là đôi bàn tay to lớn, chai sần nhưng tràn đầy ấm áp.

Theo lời nhận xét của mẹ, bố là một người khó tính, nguyên khắc và cẩn thận. Dù vậy, bố cũng rất lãng mạn và tâm lí. Là một bác sĩ, công việc của bố luôn bận rộn. Nhưng bố vẫn dành thời gian cho gia đình. Bố luôn sẵn sàng chia sẻ, giúp đỡ việc nhà với mẹ. Mỗi khi có bài tập khó, em thường nhớ bố hướng dẫn. Mỗi khi rảnh rỗi, bố lại đưa cả nhà đi chơi. Bố cũng rất giỏi nấu ăn. Món tủ của bố là sườn xào chua ngọt. Đó cũng là món tôi thích nhất. Từ nhỏ đến lớn, bố đã dạy cho anh Tùng và tôi rất nhiều điều bổ ích. Bố đã rèn luyện cho chúng tôi trở thành những đứa trẻ ngoan ngoãn và tự lập.

Thời gian qua đi, bố ngày càng có tuổi. Có nhiều lúc đi làm về, tôi cảm nhận được sự mệt mỏi của bố. Nhưng bố chưa bao giờ than vãn. Mà bố vẫn luôn là điểm tựa vững chắc của hai mẹ con.

Người bố quả thật luôn dành cho con tình yêu thương đặc biệt. Bởi vậy, chúng ta phải luôn dành sự yêu thương và kính trọng cho họ.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc: Một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu - mẫu 9

Tuổi thơ của tôi là những năm tháng gắn bó cùng ông nội. Đối với tôi, ông chính là người thân mà tôi yêu thương và kính trọng nhất trong cuộc đời của mình.

Ông nội của tôi năm nay đã bảy mươi tư tuổi. Nhưng ông vẫn còn minh mẫn lắm. Ông có khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Chòm râu dài, bạc phơ. Đôi mắt sáng như vì sao trên bầu trời. Đôi bàn tay của ông đã có nhiều nếp nhăn.

Trước khi nghỉ hưu, ông tôi là một cán bộ nhà nước. Ông rất yêu thương con cháu. Nhưng ông cũng rất nghiêm khắc khi chúng tôi mắc lỗi. Tuy tuổi đã cao nhưng ông vẫn còn rất khỏe. Mọi người đều rất yêu quý, kính trọng ông.

Khi còn nhỏ, bố mẹ thường bận công việc. Ông nội là đã chăm sóc tôi. Ngày đầu tiên đi học, ông cũng là người đưa tôi đến trường. Có quà bánh, ông đều để dành cho tôi. Tình yêu thương của ông dành cho tôi thật lớn lao.

Những kỉ niệm về ông nội cũng thật đáng trân trọng. Hồi còn bé, tôi được ông chở đi chơi trên chiếc xe đạp cũ. Thỉnh thoảng, tôi lại được nghe ông kể chuyện ngày xưa. Hay cả những lúc theo ông vào vườn cây chăm sóc cây cối. Ông đã dạy cho tôi cách chăm sóc cây cối thật cẩn thận. Nhờ có ông, tôi đã biết sống yêu thương mọi vật xung quanh hơn.

Thời gian trôi qua, sức khỏe của ông ngày càng yếu đi. Bởi vậy mà ông cần có sự quan tâm, chăm sóc của con cháu nhiều hơn. Mỗi khi có thời gian rảnh, tôi sẽ dành thời gian trò chuyện với ông. Có khi, hai ông cháu lại cùng nhau chơi cờ, hay đi câu cá. Những lúc đó, tôi cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc.

Ông nội chính là điểm tựa tinh thần vững chắc của cả gia đình. Tôi luôn dành cho ông sự kính trọng. Mong rằng ông sẽ luôn khỏe mạnh để sống thật lâu bên con cháu.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc: Một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu - mẫu 10

Đối với mỗi người, gia đình là điểm tựa thật vững chắc. Bởi ở đó, chúng ta có những người thân yêu. Với riêng tôi, bố là người đáng kính trọng và yêu thương nhất.

Năm nay, bố của tôi đã bốn mươi sáu tuổi. Dáng người cao nhưng hơi gầy. Khuôn mặt vuông chữ điền. Mái tóc cắt ngắn đã điểm vài sợi bạc. Làn da ngăm đen vì những tháng ngày vất vả làm việc. Tôi thích nhất là đôi bàn tay của bố. Đôi bàn tay to lớn, chai sần nhưng tràn đầy ấm áp. Đôi bàn tay đã vất vả làm việc vì mong muốn người thân yêu có một cuộc sống đầy đủ.

Bố của tôi là một kĩ sư. Công việc của bố khá vất vả. Hằng ngày, bố phải ở đi giám sát công trình. Dẫu mưa nắng nhưng bố vẫn đi làm. Tôi cảm thấy bố khá khó tính, nghiêm khắc. Nhưng bố cũng rất tâm lí. Bố đã dạy cho tôi nhiều bài học bổ ích. Khi tôi mắc lỗi, bố thường nghiêm túc nhắc nhở, phê bình nhưng chưa bao giờ đánh mắng. Mỗi khi rảnh rỗi, bố lại đưa hai mẹ con đi chơi. Bố cũng rất giỏi nấu ăn. Món tủ của bố là sườn xào chua ngọt - món ăn yêu thích nhất của tôi. Nhờ có bố dạy dỗ, tôi đã biết sống tự lập hơn, ngoan ngoãn hơn.

Không dịu dàng như mẹ, nhưng bố vẫn thể hiện tình yêu thương theo cách thật riêng. Một lần, mẹ đi công tác xa nhà. Tôi bị sốt khá cao. Bố đã chăm sóc tôi rất chu đáo. Bố nấu cháo cho tôi, giúp tôi uống thuốc. Đến khi mẹ về nhà, tôi đã khỏe mạnh hoàn toàn. Thời gian qua đi, bố ngày càng có tuổi. Có nhiều lúc đi làm về, tôi cảm thấy bố thêm mệt mỏi hơn. Tôi thương bố và mong rằng bố sẽ luôn khỏe mạnh. Với tôi, bố là một người cha tuyệt vời và đáng tự hào.

Người bố quả thật luôn dành cho con tình yêu thương đặc biệt. Bởi vậy, chúng ta phải luôn dành sự yêu thương và kính trọng cho bố. Và tôi cũng như vậy.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc: Một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu - mẫu 11

Trong gia đình, người gắn bó nhất với em chính là bà ngoại. Bà cũng là người mà em luôn kính trọng và yêu thương suốt cuộc đời.

Bà ngoại của em năm nay sáu mươi tuổi. Trước đây, bà em là một giáo viên tiểu học nhưng hiện tại bà đã về hưu. Bà của em có dáng người thanh mảnh. Khuôn mặt trái xoan đã in hằn dấu vết của thời gian. Mái tóc dài của bà giờ đã điểm những sợi tóc trắng. Nhưng với em, bà vẫn còn xinh đẹp lắm. Em thích nhất là nụ cười rạng rỡ của bà.

Khi em vẫn còn bé, bố mẹ thường xuyên phải đi công tác xa nhà. Một tay bà đã chăm sóc em từ miếng ăn đến giấc ngủ. Bà thường kể có lúc em ốm, quấy khóc khiến mà mẹ em không sao giỗ được. Chỉ đến khi bà ngoại bế thì em mới chịu nín. Bà cũng là người luôn ở bên chứng kiến từng bước trưởng thành của em: lúc em tập đi, tập nói… Em vẫn nhớ những khi được ngủ cùng bà, nghe bà kể chuyện. Giọng kể của bà thật hấp dẫn. Những câu chuyện cổ tích mà bà kể đến bây giờ em vẫn còn thuộc lòng.

Không chỉ vậy, bà ngoại cũng dạy cho em rất nhiều bài học làm người. Bà dạy em phải biết tôn trọng mọi người xung quanh. Bà còn dạy phải biết chia sẻ với những người có hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống. Nhờ có bà mà em cũng tự giác hơn trong học tập. Có những khi gặp phải một bài tập khó, em cũng nhờ đến sự giúp đỡ của bà.

Bà ngoại - người mà em yêu thương nhất trên đời. Chẳng thể nào có thể đong đếm hết tình cảm của bà dành cho em. Em luôn mong bà có thể thật khỏe mạnh để ở bên em thật lâu.

Xem thêm các bài viết Tập làm văn lớp 7 hay khác:

Xem thêm các tài liệu học tốt lớp 7 hay khác:


Giải bài tập lớp 7 Chân trời sáng tạo khác